Chương trước
Chương sau
Cho nên nói, khuôn mặt non nớt của tên ăn mày nhỏ, từngượng ngùng ửng đỏ, biến thành trắng bệch khủng bố, hiện tại lại trở thànhthẹn quá hóa giận mà đỏ bừng lên.

Cực kì đỏ.

Cực kì tức giận.

Hắn gầm lên: “Bà già, ta giết ngươi!”

Tôi Hàn Thực Sắc trước giờ luôn là nhân sĩ bỉ ổi,thượng đôi hạ đạp, nhìn đĩa mà gắp rau.

Tôi sở dĩ dám trêu chọc tên ăn mày nhỏ bởi tôi biếthắn muốn đấu lại tôi, vẫn còn kém một bậc.

Ý của tôi là, trước khi nói ra những lời này, tôi tấtnhiên đã nghĩ trước đường lùi cho bản thân.

Lúc tên ăn mày nhỏ hung thần ác sát, nghiến răngnghiến lợi bổ nhào về phía này, tôi chuyển thân một cái, dựa theo lộ tuyến đãđược lên kế hoạch, nhanh chóng không bị cản trở mà chạy ra ngoài, tiếp theo làđem cửa phòng bệnh đóng sập lại.

“Đông” một tiếng, cánh cửa bị một lực thật mạnh đụngvào, rung rung lên một hồi.

Có thể tưởng tượng, tên ăn mày nhỏ ở bên trong bây giờchẳng khác nào một tờ giấy viết bình thường theo cửa từ từ trượt xuống.

Đồng thời cũng hình dung được, tuổi trẻ khí thịnh nhưhắn sẽ từng ngụm từng ngụm cắn mất mấy miếng thị của tôi – đấy là nói nếu tôibị hắn bắt được.

Tôi không muốn bị bắt, cho nên xoay người bỏ chạy.

Giày cao bảy tấc, gót nhỏ mà nhọn, nhẹ nhàng gõ trênsàn hành lang bệnh viện tạo ra tiếng vang thanh thúy. Tuy nhiên, âm thanh đókéo dài không được bao lâu liền chuyển điệu. Bởi vì ngay tại cửa nhà vệ sinhnam, tôi bắt gặp Thịnh hồ ly. Đôi tay giống như tác phẩm nghệ thuật của hắnđang đút vào trong túi áo khoác blouse trắng. Ánh đèn chiếu xuống gương mặtđường nét chỉnh tề của hắn, sinh ra một bóng râm thanh tĩnh thâm sâu.

Mắt của hắn, đôi mắt hẹp dài, luôn nhìn về phía tôi,mà ánh mắt bên trong biểu thị một câu: Hàn Thực Sắc, ngươi chạy không khỏi ngũchỉ sơn của ta đâu.

Tôi nói rồi, tôi là người nhìn đĩa mà gắp rau, từ mấylần không sợ chết mà đấu với Thịnh hồ ly xong, tôi cuối cùng rút ra một bài họcxương máu. Đó chính là – tôi không phải đối thủ của Thịnh hồ ly.

Cho nên, tôi lại xoay người bỏ chạy.

Từ sau khi Thịnh hồ ly nói câu kia “Ta là ngườiđàn ông của ngươi” vào ngày hômqua, tôi vẫn luôn né tránh hắn. Lúc không muốn đối mặt thì sẽ không đối mặt.Đây là nguyên tắc nhân sinh của Hàn Thực Sắc tôi. Nhưng mà Thịnh hồ ly lại cốchấp quyết ý muốn đối mặt với tôi.

Chạy chưa được mấy bước bỗng cảm thấy cổ áo phía saubị kéo căng, tiếp theo tôi đã thấy mình bị túm vào trong phòng vệ sinh nam rồi.

Thịnh hồ ly nhét tôi vào một gian buồng, khóa chặt cửalại, sau đó mới buông tôi ra. Căn buồng nhỏ hẹp, hai người cùng đứng bên trong,thân thể không thể không có chút động chạm.

Tôi nghĩ là giờ khắc này tôi nên bất chấp tất cả màchạy ra ngoài. Nhưng tên Thịnh hồ ly này lại đứng chắn ngay cửa, từ trên caonhìn xuống tôi. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, Thịnh hồ ly không ngờ lại caođến vậy. Cái loại độ cao này thậm chí khiến tôi có chút sợ hãi.

Thịnh hồ ly khoanh tay trước ngực, tư thế vô cùng nhànnhã. Hắn hiện tại chẳng khác nào một con mèo lười biếng giơ móng vuốt nhìn tôi– một con chuột mẹ không còn đường trốn chạy. Đôi môi thủy nhuận của Thịnh hồly hơi cong lên, thanh âm thực ôn nhu phát ra: “Bác sĩ Hàn Thực Sắc, xin hỏi,ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa?”

“Suy nghĩ cái gì?” tôi chớp mắt, liều mạng muốn vắt ravài giọt nước mắt, tạo ra hình tượng một cô gái duyên dáng đáng yêu sắp rơi lệ.

Có thể là hình tượng của tôi quá đáng đánh hay là timtên Thịnh hồ ly này hóa đá rồi, tóm lại là trên mặt hắn không mảy may chút daođộng.

“Quên lời ta nói hôm qua rồi sao?” khóe miệng hắn conglên, nụ cười sâu sắc.

Một loại nguy hiểm sâu sắc.

Đúng vậy, hôm qua Thịnh hồ ly nói xong câu nói có tínhbùng nổ “Ta là nam nhân của ngươi” xong, tôi liền bị bắn bay lên tận sao Hỏa.Tiếp theo, hắn còn bổ sung: “Cho ngươi 24 tiếng để suy nghĩ, cân nhắc”. Tôiđang muốn hô lớn không cần cân nhắc, ta hiện tại có thể trả lời ngươi, đáp ánchắc chắn là “no”. Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã mua một tặng một,thêm vào một câu: “Đúng rồi, cho dù ngươi cân nhắc ra kết quả gì, ta cũng sẽchỉ nhận đáp án yes... Tốt lắm, ngươi trở về từ từ suy nghĩ đi”

Kết quả là tôi trực tiếp bị bắn ra ngoài dải ngân hà.

Cho nên từ sáng đến giờ tôi luôn tìm cách trốn tránhThịnh hồ ly. Bởi vì tôi thực sự không thể nào đưa ra đáp án yes hắn muốn.

Tất nhiên tôi cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ xem rốtcuộc là tại sao. Tôi chỉ cảm thấy chuyện này thật phức tạp. Tôi Hàn Thực Sắcluôn luôn cho rằng xe đến trước núi ắt có đường. Vì vậy mỗi khi gặp chuyện tôiđều thích kéo dài đến khắc cuối cùng mời bắt tay vào giải quyết.

Ví dụ như, đến tối ngày chủ nhật mới bắt đầu viết báocáo hàng tuần.

Ví dụ như, váy chật đến bung chỉ ra mới bắt đầu giảmcân.

Ví dụ như, trái tim chết thành tro bụi rồi mới chiatay Ôn Phủ Mịch.

Chuyện này cũng không ngoại lệ.

Hiện tại, tôi nhìn Thịnh hồ ly mi dài mắt sáng, tronglòng thầm phán đoán, có phải hay không đây chính là thời khắc cuối cùng.

“Nếu như còn không trả lời, ta coi như là ngươi đã đápứng” Thịnh hồ ly dương dương tự đắc, lông mày vui vẻ cong lên.

Đại não của tôi đang truyền xuống một mệnh lệnh mởmiệng nói thì Thịnh hồ ly giành trước chặn ngang đường truyền của tôi: “Quênnói với ngươi, xét thấy ngươi luôn luôn thích miệng nói một đằng tâm nghĩ mộtnẻo, nếu như ngươi từ chối, ta sẽ rất hiểu ý người mà lý giải là chấp thuận.”

Khi mệnh lệnh của đại não truyền đến nơi thì tôi lạikhông muốn mở miệng nữa rồi, bởi tôi biết, tên Thịnh hồ ly này vẫn còn lời muốnnói. Quả nhiên, hắn nheo nheo đôi mắt hoa đào như có hào quang, tiếp tục: “Tuynhiên, ngươi thỉnh thoảng lên cơn động kinh cũng biết nói lời thật lòng. Chonên, nếu ngươi nói chấp nhận ta, ta cũng sẽ tín nhiệm ngươi một lần, ghi nhậnđáp án đó.”

Được, tôi đã hoàn toàn á khẩu.

Bất luận tôi nói gì, kết quả hắn đều sẽ suy ra là đồngý.

Trên mặt tên Thịnh hồ ly bây giờ là một nụ cười trầmổn, như thể hắn đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay. Lông mi của hắn, dày màdài, mỗi lần chớp mắt lại như một lần chọc vào trái tim, ngứa ngáy, khó chịu,nhưng tôi lại không biết làm cách nào đánh trả lại hắn.

Rốt cục, tôi không lưu loát mở miệng nói: “Hồ ly,ngươi nếu không tránh ra, hậu quả sẽ rấtnghiêm trọng.”

Thịnh hồ ly, khóe miệng quét một nụ cười như có nhưkhông, nói: “Ta thật muốn nghe xem hậu quả nghiêm trọng là như thế nào?”

Tôi mở miệng hít sâu một ngụm không khí hiện tại cóthể coi là trong lành của nhà vệ sinh, sau đó, thở ra một hơi nói: “Nếu ngươikhông tránh ra, ta sẽ vươn hai tay, ‘chít’ một tiếng, nhéo tiểu meo meo củangươi, lại ‘chiêm’ một tiếng kéo chúng nó dài đến mười centimet, cuối cùng ‘ba’một tiếng buông ra, sau đó bên trong sữa sẽ ‘bá’ một tiếng phun ra ngoài… Thếnào, sợ không?”

Đáp án là, không sợ.

Hàn Thực Sắc tôi là tiểu cường(congián),có đả kích lớn hơn nữa cững không sợ. Trong đầu tôiphân tích một chút, Thịnh hồ ly này đối với tiểu meo meo của chính mình dườngnhư rất hờ hững.

Như vậy đi, vẫn là nên tập trung hỏa lực tấn công tiểuđệ đệ của hắn.

Vì thế, tôi tiếp tục hung thần ác sát: “Bằng không, taliền ‘ba’ một tiếng, nắm lấy tiểu đệ đệ của ngươi, rồi ‘răng rắc’ một tiếng, bẻgãy nó, cuối cùng xoẹt xoẹt đem nó ném vào trong cống thoát nước… Cái này sợchưa?”

Đáp án là, không thèm nhìn.

Thịnh hồ ly đối với uy hiếp của tôi lại duy trì mộtthái độ trêu tức cùng trào phúng.

Tôi không chịu nổi nỗi nhục nhã này, quyết định thậtsự thực hiện kế hoạch này. Nhưng đang lúc tay của tôi như tia chớp hướng tiểuđệ đệ hắn tập kích, Thịnh hồ ly đã trong nháy mắt tóm lại. Tiếp đó, hắn đẩy ngãtôi dựa vào cánh cửa, gắt gao dùng thân mình khóa chặt tôi, không cho động đậy.

Tôi cảm giác được một loại áp bức trầm trọng, loại ápbức không phải chỉ từ Thịnh hồ ly, mà còn là từ khí thế tỏa ra từ trên ngườicủa hắn.

Hắn chỉ dùng một bàn tay đã dễ dàng đem hai tay tôinhốt trụ lại, tay kia nắm cằm tôi nâng lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.

Gương mặt hắn, tuấn tú cùng mị hoặc, ở trước mặt tôi,quyến rũ tôi. Cặp mắt hắn, sáng ngời như hàn tinh, trực tiếp tiến thẳng vàotrong cơ thể tôi, khiến tôi kinh sợ. Chiếc mũi hắn, cánh mũi thanh tú, hơi phậpphồng, giống như đang hít ngửi hồn phách của tôi, uy hiếp tôi. Làn môi hắn,trơn bóng mềm mại, chậm rãi hướng về phía tôi, mê hoặc tôi. Môi của hắn, chạmhờ trên hai má tôi, khí tức đặc biệt chỉ thuộc về hắn, phả trên da thịt tôi.Mỗi lần hắn hô hấp là một lần khiến tôi rung động.

Thịnh hồ ly dùng thanh âm khàn khàn, giống như nữ yêutrong thần thoại khiến lòng người mê hoặc: “Thực Sắc, đáp ứng ta, ta cam đoan,ngươi sẽ không hối hận.”

Miệng của hắn mỗi lần đóng mở là một lần vuốt ve trênkhuôn mặt tôi.

Ở bên tai tôi tĩnh lặng như tờ, mọi giác quan của tôiđều rơi vào trạng thái mẫn cảm, thậm chí tôi có thể cảm giác rõ ràng được từngđường nét biến hóa của đôi môi hắn.

Tay Thịnh hồ ly lúc này bỗng luồn vào dưới váy củatôi, ngón tay hắn thon dài mà linh hoạt lần mò trên đùi tôi, thong thả tiến dầnlên trên giống như một vị vua đang tuần tra lãnh thổ của chính mình.

Âm thanh hắn nhiễm ma lực, tiếp tục dụ dỗ tôi: “Đápứng đi, sau đó … ta sẽ cho ngươi nữ thượng vị (nữở trên),cho ngươi ăn vô số món ngon.”

Vốn đã bị mê hoặc đến mơ mơ màng màng, tôi sắp đáp ứnghắn, nhưng tên Thịnh hồ ly kia một câu “nữ thượng vị” đã khiến tôi tỉnh táo trởlại.

Đúng vậy, nữ thượng vị là một loại tư thế, một loại tưthế tình ái. Mà tôi cùng hồ ly chính là một đôi bạn cùng giường. Loại quan hệthuần túy đơn giản này sẽ không làm tổn thương người.

Nhận thức được điều đó, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, sươngmù tình dục che phủ đôi mắt trong khoảnh khắc liền bị gió thổi tan.

Lúc này tay tôi tuy bị giam cầm nhưng mà chân thì vẫn tựdo. Vì vậy, tôi nhấc đầu gối, ra thẳng một đòn vào chính giữa phần thân dướicủa hắn.

Thịnh hồ ly ăn đau, nháy mắt liền buông tôi ra. Tôivội vàng hung hăng đẩy hắn ra, tiếp theo mở cửa bỏ trốn.

Vừa chạy, tôi vừa lệ nóng tuôn đầy mặt vừa vuốt ngực mìnhan ủi: “Tiểu bánh bao, yên tâm đi, ta đã đạp tiểu đệ đệ nhà hắn báo thù chongươi rồi.”

Thế nhưng, chỉ ba giây sau, tôi lại theo đường cũ trởvề, chui vào chính buồng vệ sinh mình mới chuồn ra, sập mạnh khóa cửa.

Trong buồng vệ sinh, vừa vặn cơn đau dưới háng đã qua,Thịnh hồ ly đứng lên, ánh mắt nguy hiểm kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Tôi bâygiờ chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn hắn, truyền đi thông điệp: đại ca à, ta cũngkhông phải không muốn chạy, thật sự là chạy không được nha.

Vừa rồi khi chạy ra đến cửa, tôi bỗng nghe thấy tiếngchân của viện trưởng. Không phải tôi công lực cao cường, chẳng qua là lão việntrưởng mỗi buổi sáng đều đúng giờ này đến thăm nhà vệ sinh.

Lão viện trưởng hơn người ở chỗ, ông có thể đem giàyda đi mòn đến thành dép lê.

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch, từng bước từng bướcmột, từ từ nhàn tản. Tay trái cầm báo, tay phải cầm chén trà, ông giống nhưngười đến phòng vệ sinh để nghỉ ngơi vậy.

Tôi lập tức hãm phanh, lộn người quay trở vào trong.Nếu bị lão viện trưởng bắt gặp tôi từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, nhất định sẽlại bị ông hung hăng giáo huấn một hồi. Không chừng còn bị trừ tiền thưởng.

Nhưng sau khi trốn vào đây, thấy ánh mắt bất thiện củaThịnh hồ ly, mồ hôi của tôi lại tí tách tí tách rơi xuống. Thịnh hồ ly bước tớimột bước, tôi bắt đầu hoảng hồn. Tạo nghiệt a, lần này nhất định sẽ bị hắnchỉnh lý đến xương cốt đều vỡ vụn. Tôi nhắm mắt lại, hai tay bảo hộ trước ngực,chờ đợi Thịnh hồ ly trả thù.

Người một khi nhắm mắt lại, thính giác liền trở nênđặc biệt linh mẫn, ngay tiếng bụi rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Huốngchi là tiếng phun trào bên cạnh.

Sự tình là như thế này

Tôi vừa mới nhắm mắt, thì cách vách lão viện trưởngcũng bắt đầu điều khiển hậu môn của mình tấu lên một bản nhạc giao hưởng. Khúcdạo đầu là “Phốc – xuy.”

Sau đó, không chờ chúng tôi nhiệt hoàn thân, làm tốtcông tác tư tưởng, chuẩn bị tâm lý, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh thiên độngđịa. Giống như đang có một lượng lớn hỗn tạp chất rắn cùng chất lỏng phun tràođánh vào thành bồn cầu vậy. Tiếp theo, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì mộttrận cao trào bùm bùm nổ ra. Tiếp theo nữa, một mùi hương tươi mát trỗi dậy,phiêu tán trong không khí. Tôi thiếu chút nữa bị hun đến ngất xỉu.

Tạo nghiệt a, thực sự so với thuốc trừ sâu DDVP cònđộc hơn.

Lão viện trưởng nếu sinh ra ở thời kháng chiến thìnhất định là đại hạnh đối với đất nước. Chỉ cần ông ở trên chiến trường, tụtquần, ngồi xổm xuống, nín thở, vận khí từ đan điền, tùy ý phóng ra một đống,như vậy bọn Nhật lùn chắc chắn lập tức ngã xuống cả một mảng lớn.

Tuyệt đối binh đao không dính máu a.

Tôi sống chết nắm chặt mũi, hạ quyết tâm – dù có đánhgãy chân, tôi cũng sẽ không hít thở. Cái mùi kia, quả thật chỉ cần ngửi mộtchút liền có thể giảm đi mười năm tuổi thọ.

Tuy nhiên, lòng dạ Thịnh hồ ly kia mới gọi là độc.

Hắn cư nhiên một tay nắm lấy hai tay đang bịt mũi củatôi, còn tay kia bưng kín miệng tôi lại.

Nói cách khác, nếu tôi không muốn chết vì ngạt, tuổitrẻ tráng kiện sớm ra đi, nhất định phải dùng mũi hít thở. Mà như vậy thì mùithối siêu cấp vũ trụ vô địch của lão viện trưởng kia sẽ tập kích thẳng vào mũitôi.

Cái chiêu này, giết người không dao, đúng là cao tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.