Nói xong, tôi lại cắm cúi ăn vịt nướng, tranh thủ đemtoàn bộ mâm thức ăn này xử lý hết sau đó chạy lấy người.
Biết ngay là tên này mưu đồ bất lương.
“Ta cần là một con vịt nguyên vẹn, mà phải là cái conmà ngươi vừa mới ăn kìa.” Thịnh hồ ly không nhanh không chậm cảm thán: “Màchuyện này, là chuyện ngươi không thể nào làm được đâu.”
“Ép buộc ta, cũng là chuyện ngươi không thể làm đượcđâu.” Tôi liếc mắt dò xét hắn một cái, tiếp tục ăn.
“Như thế này đi,” hắn bỗng nhiên áp sát vào tôi, khuônmặt trong suốt kia làm cho tâm của tôi nhất thời nảy lên: “Nếu ngươi đáp ứngtrở thành người của ta, ta liền mỗi ngày mời ngươi ăn vịt nướng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha a! Aha ha ha ha!” tiếng cườicủa tôi vang thẳng lên trời cao, tiếp theo, tôi nhìn hắn, mặt mày nghiêm nghị,bắt chước giống như những liệt sĩ cách mạng trong các phim tuyên truyền chínhtrị coi tiền tài như cỏ rác, kiên trì lý tưởng, không khuất phục cái ác: “Chỉmấy con vịt nướng mà đòi mua chuộc được ta?!”
Nói xong, tôi cúi đầu nhét nốt miếng thịt vào miệng.
Thịnh hồ ly cười nhạt, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Vậythêm mỗi sáng ta đều mời ngươi bát mì thịt bò… bát lớn.”
“Ha ha,” tiếng cười của tôi dần trở nên khô khốc, bởivì nước miếng muốn ứa ra rồi, nhưng tôi vẫn như cũ chống lại dụ hoặc, nói: “Chỉđem mấy bát mì thịt bò vừa thơm vừa cay đó mà đòi mua chuộc ta?”
Thịnh hồ ly cười đến không gợn chút sóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918880/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.