Tống Dụ nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt trở nên u ám.
"Con người ít nhất không nên, và không thể, làm những việc tổn hại đến người khác mà không có lợi cho mình."
Ta bĩu môi: "Ta ghen tị với họ có đôi có cặp, không được sao?"
Tống Dụ nhìn ta với ánh mắt nghiêm túc, hắn rút ra khăn tay từ thắt lưng, chăm chú lau tay ta.
"Nương nương cũng có mà, có bệ hạ."
Ta nhìn thẳng vào mắt Tống Dụ, từ tận đáy lòng nói: "Bệ hạ rất tốt, nhưng ta muốn có hai người, công tư phân minh."
Tống Dụ ngẩng đầu nhìn ta, giữ nguyên ánh mắt im lặng, sau đó dừng tay, nhét khăn tay vào tay ta.
"Ngươi còn muốn hai người, sao không nói là ba?"
17.
Tới đêm, lại phải đi ngủ.
Ta và Tống Dụ bắt đầu trận chiến kéo co.
"Ta đã dẫn ngươi đi chơi cả ngày, ta lên giường ngủ thì làm sao?"
"Ngươi tay chân không quy củ, cứ sờ soạng ta."
"Đều là huynh đệ cả, sờ một chút ôm một chút thì sao?"
Tống Dụ lạnh lùng nói: "Ai là huynh đệ với ngươi?"
Ta nhấc bát nước ở giữa giường, ngửa đầu uống cạn.
"Bản cung lấy nước thay rượu, bây giờ kết nghĩa với ngươi."
Tống Dụ mở to mắt: "Ngươi uống hết ranh giới của ta rồi."
Hắn thực sự là kẻ giỏi mưu kế, đóng kịch tình cảm thật tài tình.
Ta nhanh chóng trèo lên giường.
"Tống đại nhân, từ bỏ sự kháng cự vô ích đi, mau ngủ thôi."
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Dụ mặt mày xấu hổ.
"Nương nương, ngươi và bệ hạ, một người ban ngày quấy rối ta, một người ban đêm quấy rối ta, cuộc sống này ta thật sự không chịu nổi chút nào."
Ta rút tay ra khỏi y phục của hắn.
"Tống Dụ, ta không cố ý, ta là thai phụ, ta cần ôm gối mà ngủ."
Tống Dụ nhắm mắt lại: "Còn một tay nữa, ngươi suýt nữa đưa đến đâu rồi!"
Ừm, có lẽ ta đã hơi quá đà.
Tới đêm nay, Tống Dụ ngồi trên giường, tay cầm dải lụa bằng tơ.
"Trừ phi nương nương hôm nay trói tay lại, nếu không ta c.h.ế.t cũng không để ngươi lên giường ngủ."
Ta ngơ ngác, giải thích: "Tống đại nhân, không cần đâu, tối nay ta hầu hạ bệ hạ. Ta đến nói với ngươi, không cần chờ ta ngủ."
Tống Dụ ánh mắt thoáng sững sờ, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải là đang mang thai sao?"
Ta cười: "Bệ hạ, hắn ta lật thẻ bài, không có nghĩa là muốn làm gì đó. Ta đi đây."
18.
Hoàng thượng không phải vì nhớ ta mà đến tìm ta.
Hắn bảo ta đừng bắt nạt Tứ hoàng tử.
Ta rất ngạc nhiên, bắt nạt Tứ hoàng tử cảm giác như chuyện từ kiếp trước.
Hóa ra mới chỉ mấy ngày trôi qua?
Ta hỏi hoàng thượng: "Chẳng lẽ người không nghi ngờ huyết thống của Tứ hoàng tử?"
Hoàng thượng nhìn ta: "Trẫm biết, Lưu thục phi cũng biết trẫm biết, vì vậy sau này sẽ không giao trọng trách lớn cho hắn, cũng chỉ là để hắn khỏe mạnh vui vẻ mà thôi."
Ta hít sâu một hơi, phải ngồi dậy nghe mới được.
"Hoàng thượng, người bị cắm sừng mà không tức giận sao?"
"Tiểu Lan, hậu cung của trẫm là ít nhất trong triều đại này, chỉ có bốn mươi ba vị phi tần, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, trung bình mỗi người không tính kỳ kinh cũng chỉ có tám ngày. Trẫm cũng có những người mình thích, chẳng hạn như ngươi có mười chín ngày, đương nhiên là do ngươi tự để người khác cướp mất, không thể trách trẫm, hơn nửa số phi tần cả năm không được lật thẻ bài. Các nàng không có lỗi, trẫm không thể giải tán, các nàng không có công, trẫm không thể phong thưởng, còn về những chuyện khác, chỉ cần không nhầm lẫn long tự, chẳng lẽ trẫm lại nuôi không nổi nữ nhân, hay nuôi không nổi tiểu hài tử?"
Ta kinh ngạc vô cùng: "Bệ hạ, ta biết người rất tốt, nhưng người tốt như vậy, sao lại muốn g.i.ế.c ta?"
Hoàng thượng cũng bất đắc dĩ: "Vì ngươi là người duy nhất, đứa trẻ trong bụng không biết là của ai."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]