Từ phản ứng hợp lý của hoàng thượng, Quý phi quả thật là một nữ nhân bình thường.
Quý phi lặng lẽ mặc lại y phục.
Tống Dụ và ta cúi đầu chịu phạt đứng.
Ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tống Dụ, ánh nhìn trở nên dịu dàng hơn.
"Duyệt phi, nàng mới vào cung, đừng học theo họ. Hình như nàng cao lên rồi."
Tống Dụ không dám nói gì, chỉ cúi đầu thấp hơn.
Hoàng thượng khẽ ho một tiếng.
Quý phi hiểu ý, chuẩn bị lui ra.
Lúc này ta mới nhận ra một điều, hoàng thượng đến đây chắc chắn vì đã lật thẻ bài của Duyệt phi.
Tống Dụ đã đổ mồ hôi lạnh.
Ta tranh thủ lúc hoàng thượng chưa kịp nói, vội lên tiếng trước: "Duyệt phi bệnh rồi, thần thiếp đêm nay ở lại chăm sóc nàng ấy."
Ta chạm tay lên trán Tống Dụ: "Bệ hạ, người xem, mồ hôi lạnh chảy ra thế này rồi."
Hoàng thượng bảo ta chăm sóc Duyệt phi, lấy công chuộc tội, tạm thời chưa nói đến việc ban chết.
13.
Đêm ấy, Tống Dụ chuẩn bị đi ngủ.
Ta ôm chăn, chuẩn bị lên giường, nhưng bị hắn ngăn lại.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Ta chỉ ra ngoài cửa sổ: "Mới qua đêm giao thừa, ta mà ngủ dưới đất, sẽ c.h.ế.t rét mất."
Tống Dụ mím môi: "Vậy để ta ngủ dưới đất."
Ta kéo hắn lại: "Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ người lớn không có tự chủ sao?"
Tống Dụ bị ta dỗ lên giường ngủ.
Hắn cuộn chăn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-phi-tan-luoi-bieng-nhat-hau-cung/3631087/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.