Tiêu Ngữ Lam cũng ngồi xuống băng ghế bệnh viện, cô mỉm cười chua chát, cô nói:“Đến giờ phút này anh ấy có biết hay không cũng không quan trọng nữa. Nhưng tôi mong anh ấy không biết thì tốt hơn.” 
“Tử Dương có cách bảo vệ cô, sao cô không thử tin anh ấy một lần đi?” 
Tô Hoài biết hắn có năng lực bảo vệ người hắn yêu, Mạc Tử Dương là ai chứ chỉ cần hắn muốn hắn sẽ không buông tay đâu. 
Cho dù có trầy da tróc vảy, hắn cũng nắm chặt tới cùng. Tính tình của hắn là vậy đó, anh quá hiểu rõ. 
Tiêu Ngữ Lam nhìn lên trần nhà, cô nén nước mắt, cố nặng ra một nụ cười để nói:“Trên dưới nhà họ Mạc có lẽ… Anh ấy là người biết cuối cùng.” 
Tô Hoài biết, vì bệnh án đó anh vô tình nhìn thấy ở Mạc gia. Vì nó mà bà nội của Mạc Tử Dương mới lên huyết áp bất chợt, bà ấy quá sốc. 
“Bà nội nói nếu chúng tôi yêu nhau có thể thụ tinh, kiếm con từ giờ là vừa. Bà nội… Không có ngăn cản.” 
“Vậy tại sao cô…” 
Nếu Mạc gia chấp nhận Tiêu Ngữ Lam, vậy tại sao cô còn muốn đi? Anh không hiểu. 
Tiêu Ngữ Lam nhìn Tô Hoài, có lẽ cô nên làm cho Mạc Tử Dương chết tâm. Cô đâu có tồn tại thật, càng làm cho hắn nhung nhớ, hắn sẽ càng khổ sở. Cô không muốn hắn khổ sở chút nào, Mạc Tử Dương là người đàn ông lạnh lùng như tản băng trôi mà, đúng rồi hắn chính là như thế. Hắn không nên vì cô mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614206/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.