Bannie thông báo với Mạc Tử Dương xong thì hắn cũng cho Tiêu Ân Ân vào phòng làm việc, cô đứng ở bên ngoài rình mò.
Vị hôn thê của hắn rất trẻ, rất xinh đẹp. Bannie nghe nói cổ chỉ mới mười tám tuổi thôi, so với cô thì nhỏ hơn nhiều. Cô thấy lúc nảy Tiêu Ân Ân có đem thức ăn đến, chắc là hai người sẽ ăn trưa với nhau.
Bannie xụ mặt đi vào toilet, cô đứng soi gương mất một lúc. Có phải cô già rồi không, có dấu hiệu tuổi tác rồi. Người như Mạc Tử Dương chắc yêu cầu về sắc đẹp cao lắm, đơn giản vì hắn có tiền, có sắc và có quyền nữa chứ.
Nghĩ vậy, cô thở dài!
“Trời ơi Ngữ Lam nhan sắc cỡ cô mà đứng soi gương còn tặc lưỡi, chúng tôi không có mặt mũi nhìn gương luôn đó nha. Xin cô đó đừng có làm tổn thương chị em chứ!”
Mấy đồng nghiệp thấy thư ký Bannie nhìn gương soi nhan sắc xong thở dài liền trêu chọc. Bọn họ cũng thích Bannie, vì cô rất hoà đồng và đáng yêu.
Bannie tròn mắt nhìn đồng nghiệp, hỏi:“Sao lại gọi tôi là Ngữ Lam?”
“Cô không biết sao, app dịch tên trên điện thoại đó. Tôi nghĩ cô nên đổi qua tên Tiêu Ngữ Lam đi, vừa hay lại vừa nhập gia tùy tục nữa.”
“Phải đó, nghe nói vị hôn thê của sếp cũng họ Tiêu đúng không. Nói cô nghe Ngữ Lam, cô đẹp nhất trong các cô gái họ Tiêu mà chúng tôi từng nhìn thấy.”
Đồng nghiệp không ngừng ca ngợi nhan sắc của cô, làm cô cũng vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614178/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.