Cuối cùng, sau một tuần suy suy nghĩ nghĩ Tô Hoài cũng không chiến thắng được toà án lương tâm của chính mình. Anh vẫn nhận lời giúp người phụ nữ kia.
Nằm ở trên giường, anh ôm lấy cô vợ nhỏ của mình, dịu dàng hôn lên tóc cô và hỏi:“Alice em có trách anh không?”
“Miễn anh vui vẻ là được rồi. A Hoài sống với em, anh không cần phải gồng mình. Vì cho dù anh có như thế nào, em vẫn rất rất yêu anh.”
Cô luôn muốn như thế, muốn anh thoải mái sống, vui vẻ từng ngày. Anh đã chịu quá đủ rồi, cô muốn những ngày tiếp theo của hai người sẽ tràn đầy hạnh phúc và mỹ mãn.
Anh ôm siết cô vào lòng, như thay lời nói yêu thương của anh.
*
Bannie trúng số rồi, cô cũng không biết đây là cái loại chuyện gì nữa. Rõ ràng cô và Mạc Tử Dương đều không có khả năng sinh con, vậy mà thế nào cô lại có thể mang thai được.
Tại vì gần đây cô không có kỳ sinh lý trong lòng mới hơi nghi ngờ nên mua que về thử, lúc thử cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều, vì khả năng của cô là cực kì hiếm.
Cô và Mạc Tử Dương cũng vì chuyện này nên mới tách ra mà!
Thế quái nào, cô lại có thể dính bầu được?
Rời khỏi toilet cô nằm ở trên giường, xoa xoa lên cái bụng của mình. Thật ra cô vẫn không tin được mình mang thai, chẳng phải lần trước cô cũng thử que có thai xong đi đến bệnh viện khám thì không có đấy thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614057/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.