“Cậu phải suy nghĩ tới tương lai chứ Bannie, cậu sẽ chết đó, không sợ hả?”
Alice nghe được tin này từ Mạc Tử Dương.
Hắn đích thân tới xin cô hãy khuyên nhủ Bannie.
“Chết thì ai mà không sợ.” Bannie nằm dài trên giường, cô xoa xoa cái bụng của mình, trong lòng lại vô cùng đau đớn,:“Đứa trẻ này cũng sợ.”
“Bannie cậu suy nghĩ thoáng lên một chút được không? Nếu cậu giữ đứa trẻ lại cậu có thể sẽ chết, và nó cũng có thể sẽ không sống được. Cậu nghĩ nếu cậu chết vậy chồng cậu sẽ như thế nào?”
Alice đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Bannie, những cái này cô cũng đã từng hỏi chính bản thân mình rồi. Nhưng cơ bản vẫn không có câu trả lời nào thật sự hoàn mỹ, cho nên bây giờ cô chỉ có thể theo trái tim mách bảo.
Rằng, cô muốn đứa trẻ này.
Đêm đến, Bannie nằm một mình trong chăn. Gần đây tâm trạng cô đi xuống tới mức chạm đáy, hắn cũng không nói gì về đứa bé nên cô càng thêm não nề.
Một vòng hơi ấm bao lấy cô, Mạc Tử Dương làm việc xong rồi?
“Gần đây có cảm thấy gì đặc biệt không vợ?” Hắn thì thầm vài tai cô bằng chất giọng đàn ông ấm áp.
Cô quay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt của cô sớm đã ướt đẫm.
Mạc Tử Dương lau nước mắt, hắn dịu dàng xoa xoa gò má của cô.
“Người có thai không được suốt ngày khóc đâu, sinh em bé ra mặt sẽ buồn.”
“Tử Dương có phải anh cũng thấy em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614056/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.