Tiệc tàn, thất hoàng tử cùng Vương tiểu thư hồi phủ. Ngũ hoàng tử thì được cận vệ bên cạnh đưa về. Nam chính say tí bỉ như vậy rồi, tốt nhất là nên đi ngủ càng nhanh càng tốt, chứ để hắn đi lung tung, thế nào cũng xảy ra chuyện không hay.
Trời tối muộn luôn rồi. Minh Ngọc và Tinh Nhi đều uể oải ngồi trên giường. Vừa mới về đến nơi đã bị đám nô tài thúc giục chuẩn bị cho lễ thành hôn. Mà hai người họ có biết cái quái gì về chuyện đó đâu. Thành ra chỉ đành giao cho tổng quản trong phủ xử lí hết, rồi nhanh chân trốn về phòng.
- Tinh Nhi, cậu nghĩ sính lễ bao nhiêu mới ổn?
- Tớ không biết.
- Ban nãy tổng quản bảo cái gì mà mấy tấc đất, mấy ngàn lượng vàng, vải vóc, ngọc thạch,... các kiểu con đà điểu. Không biết thời xưa tổ chức một hôn lễ tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Rồi một tháng hoàng tử được ban bổng lộc bao nhiêu.
- Quan tâm làm gì. Cậu dù sao cũng là hoàng tử, đâu thể sống nghèo khổ như sinh viên được.
- Nói cũng đúng. Nhưng chúng ta vẫn có thể kinh doanh để giàu hơn mà.
- Cậu muốn kiếm tiền để làm gì?
- Tất nhiên là củng cố địa vị rồi.
- Gì? Có ý định tranh giành ngôi vị thái tử rồi à?
- Không phải. Tớ chỉ là không muốn trở thành phế vật. Giờ tớ không biết võ công, không am hiểu binh pháp, không hiểu chính trị thì ít nhất cũng phải biết làm từ thiện chứ? .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879842/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.