"Nhất bái thiên địa,
Nhị bái cao đường,
Phu thê giao bái,
Đưa vào động phòng!"
...
Minh Ngọc nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được vì trong đầu cứ mãi nghĩ đến ngày mai. Ngày mai, lễ thành thân giữa cô và nàng. Tự nhiên thấy hào hứng quá đi mất!
Thất hoàng tử cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, tay ôm chặt lấy cái chăn mà không ngừng cười toe toét.
Minh Ngọc cứ như vậy cho đến gần canh ba sáng mới chợp mắt được một tí. Nhưng khi cô còn đang say giấc nồng thì đám nô tài đã vội vàng xông vào cửa, bưng thau nước đỡ cô dậy mà rửa mặt rửa mày.
- Thất hoàng tử, ngài mau tỉnh táo lại đi! Phải nhanh chóng thay y phục rồi rước dâu nữa?
- Hở? Rước dâu gì? Không phải cô dâu đã ở đây luôn rồi sao? - Hắn nói trong cơn buồn ngủ.
- Cô dâu phải về nhà để chuẩn bị lễ nghi rồi ạ. Giờ ngài phải chuẩn bị rước dâu.
- Cái quần què gì vậy? - Hắn mắt nhắm mắt mở mà lên tiếng.
Đám nô tài vẫn tất bật chạy đôn chạy đáo khắp phủ. Trang trí cho hỉ sự đã xong ngày hôm qua rồi, giờ chỉ việc thay y phục cho tân lang nữa thôi.
Khi Minh Ngọc tỉnh táo lại thì mọi thứ đã đâu vào đấy cả rồi. Cô kinh ngạc nhìn mình trước gương. Khuôn mặt này, body này, không đùa được đâu. Cô phấn khích chỉ vào gương rồi hỏi nô tì bên cạnh:
- Đây là ta sao?
- Vâng.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879839/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.