Minh Ngọc luống cuống không biết nên làm sao. Hoàng thượng đã đồng ý rồi, cô đâu thể kháng chỉ được. Nhưng nếu để thua, thì sứ thần còn xem cô ra gì.
Tinh Nhi lo lắng nhìn Minh Ngọc vẫn chưa có phản ứng nào hết. Mấy hôm trước còn trốn tránh không muốn cho nàng xem kiếm thuật nữa, nàng cũng đoán được phần nhiều là do cô vẫn chưa rành ba cái đó. Có khi là dở tệ quá nên mới giấu giếm. Tinh Nhi lấy chiếc khăn tay của mình ra rồi lén đưa cho thị nữ bên cạnh, thì thầm dặn dò vài chuyện:
- Ngươi đưa cái này cho ngũ hoàng tử, bảo ngài ấy đến đây giúp nước ta nở mày nở mặt trước sứ thần.
- Dạ.
- Bảo Cung Tiễn thúc ngựa đưa ngươi đi đến phủ của ngũ hoàng tử! Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi của hoàng tộc! Nhớ chưa?
- Vâng!
Thị nữ nhanh chóng nhận lấy chiếc khăn mang đậm mùi hương của Ái Cơ. Cô gái nhỏ nhắn ấy nhanh chân đến tìm thị vệ Cung Tiễn ở gần đó mà thưa chuyện. Hai người lén lút rời đi khỏi hoàng cung. Tinh Nhi sau khi đã bày xếp xong, liền kéo nhẹ tay áo của Minh Ngọc, rồi nói thầm:
- Cậu nói gì để kéo dài thời gian đi.
- Tớ biết nói gì đâu? - Minh Ngọc nói nhỏ.
- Thất hoàng tử thấy sao? Muốn thi cưỡi ngựa hay bắn cung trước? - Lục vương đắc ý.
- Hay chúng ta thử chơi trò này đi. - Minh Ngọc đột nhiên thay đổi ánh mắt.
- Trò gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879807/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.