Hai người vẫn ngồi trong ngục tối chờ đợi mòn mỏi đến hao gầy thân thể. Ngày qua ngày, không biết đã trôi qua bao lâu nữa rồi. Bỗng một hôm, một tên lính canh mở cửa khoá khúm núm mời hai người ra.
- Thất hoàng tử, thất hoàng túc, hoàng thượng có chỉ thả hai vị ra ngoài. Mời hai vị yên tâm hồi phủ.
- Thế là ta đã được thả tự do rồi sao? Là ai đã tìm ra sự thật vậy?
- Bẩm thất hoàng tử, chính ngũ hoàng tử đã tìm ra bằng chứng về loại độc mà sứ thần bị trúng phải là do gián điệp phía Bắc trà trộm vào.
- Thế gián điệp là ai?
- Bẩm, là quan ngũ phẩm trong triều đình, Trịnh Minh Công.
Minh Ngọc nghe cái tên này hơi quen quen. Theo như mạch truyện chắc là một vị quan theo phe phái của thất hoàng tử. Nếu vậy chẳng khác nào ngũ hoàng tử mượn chuyện này trừ khử đi cánh tay đắc lực của Minh Ngọc hết. Vậy thì đã rõ, chuyện này người đứng phía sau là ai rồi. Tiếc là nhà vua và Vương thừa tướng cũng chỉ là một nhân vật phụ, sao mà đấu lại nổi nhân vật chính.
Nhưng sao ngũ hoàng tử lại chịu ra mặt cứu giúp Thụy Thế Thành chứ. Minh Ngọc nghi hoặc nhìn sang Tinh Nhi, nhớ đến mấy ngày trước hình như cây trâm cài tóc của nàng đâu mất hút rồi. Có hỏi, nhưng nàng chỉ bảo nó vướng víu nên tháo xuống cất rồi. Cộng thêm dáng vẻ lúng túng của nàng khi chạm phải ánh mắt của cô, khiến Minh Ngọc càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879801/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.