Ha ha! Nghe thấy con số trên hóa đơn, Nhạc Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng. Liễu Chí Viễn đúng là một kẻ ngốc! Vừa nãy mỗi bàn đều dùng hết một chai rượu, loại rượu ấy có lẽ người bình thường không biết, nhưng Nhạc Phong lại biết. Đó chính là “Rumani – Khang đế". Giá bán lẻ mỗi chai cũng hơn một trăm vạn. Hôm nay cả hội trường uống hết hơn ba mươi chai đó!
“Cô đang đùa tôi sao?"
Liễu Chí Viễn hoàn toàn luống cuống, đứng lên nói với phục vụ: “Nhà họ Liễu chúng ta có hơn ba trăm người, thế mà lại ăn uống hết hơn ba nghìn vạn? Một người tiêu hết hơn mười vạn sao? Đến đây đến đây đến đây, cô gọi quản lý của mình đến đây nói chuyện với tôi.”
Hai nhân viên phục vụ liếc nhau, bọn họ đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau. Nhưng họ vẫn đem quản lý gọi đến đây.
Quản lý là một thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây màu đen.
“Khách sạn của mấy người có phải đã tính nhầm rồi không?”
Liễu Chí Viễn tiến lên mấy bước, chỉ người quản lý nói lớn: “Một người tiêu hết mười vạn? Mấy người có tin tôi đi Hiệp hội người tiêu dùng tố cáo mấy người không hả?”
Quản lý cũng không gấp gáp, chỉ đứng yên nói: “Xin lỗi, vị tiên sinh này. Vừa này ngài có gọi rượu, đấy là loại rượu sản xuất số lượng có hạn “Rumani – Khang đế". Cả thế giới cũng chỉ có tám trăm chai mà thôi. Trên thị trường giá bán là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nguoi-o-re/2171498/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.