Mộ Dung Tiểu Thiên dọc theo vách động chậm rãi tiến đến ngọn đồi, vừa di chuyển vừa quan sát bọn Hồng Huyết Lang. May mắn, mặt trời đã xuống núi, trong ánh sáng chạng vạng tầm nhìn trở lên mờ mịt. 
Có lẽ Mộ Dung Tiểu Thiên rất yếu nên Hồng Huyết Lang không coi hắn là uy hiếp gì đáng nói. Tóm lại Mộ Dung Tiểu Thiên an toàn đến khu đồi. 
Thở hắt ra hơi, lấy tay lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, hắn mới định thần quan sát xung quanh. 
- Chả có gì đặc biệt. 
Mộ Dung Tiểu Thiên thất vọng. Hắn vừa tra xét vừa chú ý động tĩnh của Hồng Huyết Lang bên kia. Ba cấp ma thú là thứ mà hắn không thể đối phó được lúc này. 
Một tia ánh sáng lọt vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên làm hắn mừng rỡ, cuối cùng cũng phát hiện được thứ gì đó. Lần theo vệt sáng hắn thấy một cái huyệt động miệng cao bằng đầu người. Hào quang bắn từ đó ra. 
Mộ Dung Tiểu Thiên nghĩ ngợi rồi hạ quyết tâm đi vào, đến thì cũng đến rồi, nếu không xem thì thực có lỗi với bản thân, đã là phúc thì không phải là họa mà họa thì không thể tránh được, hắn bèn xoay người tiến vào huyệt động. 
Bên trong rất rộng rãi, diện tích khoảng 50 mét vuông, đỉnh chóp cao 7 – 8 mét treo một viên dạ minh châu to bằng nắm tay. Nó tản ra ánh sáng chói mắt chiếu cả ra ngoài động. Mà sâu nhất trong huyệt động, vách đá có đính một hạt châu bằng ngón cái phát ra thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-ten-trom/2313092/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.