Mộ Dung Tiểu Thiên với Bạch Vân bắt đầu hướng đỉnh núi xuất phát, một thân ngụy trang này thật sự tốt, dọc theo đường đi bình an vô sự, gặp được hiệp khách đối với hai người bọn họ quả thực giống như không thấy, làm bọn họ thật sự thích thú, gặp được hiệp khách đi thành đàn thì nghênh ngang tiêu sái đi qua, gặp được tên nào lang thang một mình thì giải quyết ngay tại chỗ, chỉ là dọc theo đường đi rốt cuộc không gặp được Thủ Lĩnh Hiệp Khách nào nữa, ngay cả Trung Cấp Hiệp Khách cũng giống động vật quý hiếm, rất khó gặp.
Hai người cách đỉnh núi càng gần, dọc theo đường đi gặp được hiệp khách cũng càng ngày càng ít, thời điểm lên đến đỉnh núi thì ngay cả bóng dáng hiệp khách cũng không thấy.
Mờ mịt như mây mù, huyền ảo giống như trời cao.
Trên đỉnh núi cảnh sắc quét mắt một cái là nhìn thấy hết, mây mù mờ mịt, giống như hư ảo giống như thực, một cụm mây trắng vờn quanh người, trên đỉnh núi vô cùng rộng lớn chỉ là sương mù rất nhiều, khiến cho có cảm giác mơ mơ màng màng.
"Hư Ảo Sơn, quả nhiên xứng với tên gọi a!" Nhìn cảnh sắc huyền ảo trên đỉnh núi, Mộ Dung Tiểu Thiên cảm khái.
"Nơi đó có một căn nhà!" Bạch Vân kéo cánh tay Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ cho hắn nhìn.
"Uhm, thật đúng là một căn nhà, sao giống với nơi ẩn cư của võ lâm cao thủ bên trong các tiểu thuyết võ hiệp a!" Mộ Dung Tiểu Thiên liên tục gật đầu.
"Cũng hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-ten-trom/2312902/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.