23.
Lưu Tam Cân bị ta làm tức chết mà bỏ đi.
Sau khi chàng đi, ta cả một đêm không ngủ.
Không chỉ là người bên cạnh trống không, mà tim cũng đã muốn rỗng một lỗ lớn rồi.
“Ngưu Lang, tao sai rồi.”
Ta ôm lấy một bên sừng của Ngưu Lang khóc đến mức nước mắt nước mũi hoà cả vào nhau.
“Cảm giác này khó chịu quá, tao sẽ không cản mày với con bò cái sát vách nữa đâu.”
Ngưu Lang để mặc cho ta ôm, ta nói xong một câu nó kêu một tiếng, như thế mỗi một câu ta nói ra nó đều nghiêm túc lắng nghe.
Điều này khiến ta rất cảm động.
“Mày chờ đi, ngày mai tao đi qua bên nhà bên cầu thân cho mày!”
Ta khóc xong thì đưa cỏ đến bên miệng cho Ngưu Lang.
Ngưu Lang không ăn, nó phì phì mũi về phía ta.
Có thể thấy được nó thật sự rất thích con bò cái sát vách kia nên mới không thèm để ý đến việc ăn cỏ nữa.
Lưu Tam Cân rất nghe lời, mấy ngày sau đều không tìm đến ta nữa.
Ta thay mặt Ngưu Lang đến nhà Vương đại thẩm làm mai, Vương đại thẩm hỏi ta: “Lưu Tam Cân mấy nay không thấy mở cửa, hắn đi đâu rồi hả?”
Ta lắc đầu, ta không biết.
Có điều chàng vốn là như vậy, mỗi lần có chuyện cần đi xử lý đều sẽ đóng cửa.
Qua mấy ngày rồi sẽ lại mở cửa.
Nhưng lần này lại nằm ngoài dự định, đã qua mấy ngày rồi vẫn không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-qua-phu/2741962/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.