“Người một nhà phải có tính tập thể.”
Kỷ Tiếu Nhan ghét nhất mặc áo ngủ, Sâm Bân cũng vậy.
Lý do của Kỷ Tiếu Nhan rất đơn giản, cậu cho rằng mặc áo ngủ là hành vi dư thừa, hoàn toàn không cần thiết, con trai mặc áo ngủ làm gì? Cậu biểu hiện bản thân không hiểu, hơn nữa không muốn nghe Nhạc Húc Phong giáo huấn.
Sâm Bân không muốn mặc áo ngủ, là vì áo ngủ ‘che đậy hoàn toàn thân hình đẹp đẽ không tỳ vết của lão tử, hơn nữa theo lời Sâm thiếu gia, ‘mặc vào một thứ mềm mềm giống hệt đám đàn bà’……
Nhạc Húc Phong và Đỗ Linh Vũ là người kiên quyết bảo vệ ý mặc áo ngủ.
“Đầu tiên, thân hình cậu không thể dùng từ đẹp đẽ không tỳ vết để hình dung được, đây hoàn toàn là lỗi dùng từ sai!” Đỗ Linh Vũ châm chọc liếc Sâm Bân.
Lúc này, là giữa hè, khó để cùng nhau nghỉ ngơi, ba người bọn họ đều ở trong căn nhà lớn mua cho Kỷ Tiếu Nhan, Sâm Bân ở trần, một tay cầm kem đánh răng, một tay cầm bàn chải, cùng Đỗ Linh Vũ đang cầm máy sấy làm đẹp trợn mắt.
Mà Nhạc Húc Phong đã hoàn tất rửa mặt chải đầu, tư thế ưu nhã cầm ly cà phê, ngồi trong phòng vừa đọc báo, vừa chậm rãi uống lơ đãng nhướn mày: “Mặc áo ngủ là thói quen sinh hoạt tốt đẹp.”
“Mặc kệ! Lão tử mới không cần mặc, hơn nữa trời nóng như vậy, mặc thứ đó không sợ ngộp chết sao!” Sâm Bân lắc đầu, mặc kệ.
“Nóng? Buồn cười, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/1915997/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.