Bầu trời vẫn trong xanh như cũ, từng đám mây lững lờ trôi, Kỷ Tiếu Nhan híp mắt lại, hàng mi dài lộ ra rõ ràng, an tĩnh nằm trên ghế dài trong công viên, người ngồi bên cạnh một thân bạch y, giống như là đang đọc sách, lại bất động thanh sắc dùng trang sách chặn tia nắng đang chiếu lên mặt Kỷ Tiếu Nhan.
Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy nằm như vậy rất thoái mái, hai người họ cứ ở chung như thế, ngây người tròn một buổi sáng.
“Tiếu Nhan? Không đói bụng sao? Đi ăn cơm thôi.” Đỗ Linh Vũ cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí ôn nhu nhẹ tựa lông hồng, thái độ này lúc đối đãi với tình nhân mới có.
“Nhưng như thế này thật sự rất thoải mái.” Kỷ Tiếu Nhan có chút làm nũng gối lên chiếc quần Tây trang tuyết trắng của hắn, không chịu đứng dậy.
“Không ngờ em còn rất biết hưởng thụ, cũng hiểu được thú vui gối đùi mỹ nhân a.” Đỗ Linh Vũ khép sách lại, mỉm cười với cậu.
“Cái gì mà đùi mỹ nhân a! Anh thực tự kỷ!” Kỷ Tiểu Nhan cười lớn ngồi lên, nện cho Đỗ Linh Vũ một đấm, “Có ai tự nói mình là mỹ nhân chứ!”
“Nhẽ nào tại hạ không được coi là mỹ nhân sao?” Đôi mắt đào hoa câu hồn của Đỗ Linh Vũ cong thành một đường, làm ra một động tác nũng nịu, ngược lại mười phần quyến rũ, Kỷ Tiếu Nhan bị hắn trêu đến dở khóc dở cười.
“Được, được, đương nhiên là được, Hội trưởng đại nhân dung mạo như thiên tiên….” Kỷ Tiếu Nhan còn chưa nói hết, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/1915995/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.