Biên tập: Điềm + Lam Ying
Tấn Vương thu lại biểu cảm, nhìn ta như có điều suy nghĩ, không nói gì thêm. Mấy người đều im lặng, ai cũng ôm tư tâm, đều không nói chuyện. Chờ đến lúc tới hoàng cung, vẫn là tới nơi ban đầu ấy, gặp một người, nhưng sắc mặt và tinh thần người ấy đã không còn tươi tắn như lúc trước, hai gò má hõm sâu, nằm ở trên giường hít thở khó khăn, trên mặt hiện ra tử khí, nhưng lại kiên cường chống đỡ, chờ đợi để nhìn thấy đứa con độc nhất của mình một lần.
Mạnh công công vẫn đứng bên cạnh, không thúc giục Tấn Vương tiến lên. Tấn Vương đứng yên một chỗ, mặt lạnh nhìn lão nhân gần đất xa trời, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, các đốt ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch.
Khánh Đế nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu sang bên này, kêu: “Là Chính Hàm đến sao?”
Tấn Vương rũ mi mắt, còn cười khẽ một tiếng, mới đi qua ngồi vào trên mép giường, nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Khánh Đế.
Khánh Đế nheo đôi mắt đục màu, cố gắng thông qua ánh đèn dầu để nhìn mặt người bên cạnh: “Chính Hàm, chuyện Trần Thương, ngươi cũng biết rồi chứ?”
Tấn Vương thản nhiên trả lời: “Trên đường tới đây Mạnh công công đã báo qua một ít.”
Khánh Đế như là nhớ tới điều gì, có chút mệt mỏi mở miệng: “Ngươi không cần phải giả bộ với ta nữa, ta sắp chết rồi. Mạnh Hoa Nhiễm là người của ngươi.”
Thân mình Mạnh công công bên cạnh đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150421/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.