(*) nói ra rõ ràng và thành thật (nỗi lòng của mình)
*****
Biên tập: Lam Ying
Quân Mặc Thanh rời khỏi đây. Tịch dương phản chiếu, sắc trời tối dần, tất cả dần chìm trong bóng tối, sự yên tĩnh giống như thủy triều tràn đến, cả người ta vô lực, một mình nằm ngửa giữa đống “xác” giường, nghe tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi qua ào ào.
Thế giới này xa lạ như thế, ta cố gắng giãy dụa trong đó, nhưng cho dù qua nhiều năm như vậy, ta cũng vẫn không thể chân chính thích ứng với thân phận ảnh vệ này. Ta muốn giữ vững điểm mấu chốt của mình, nhưng chính ta cũng không biết điểm mấu chốt đó ở nơi nào.
Ta đã giết nhiều người như vậy, giơ tay chém xuống, cũng không do dự, chỉ vì ta cần phải lấy mạng bọn họ, để đổi lấy một cái mạng của ta. Mộ Vân cũng vậy, nhưng lúc y chết, cố tình đem Mộc Phàm phó thác cho ta, cố tình phải nói với ta: “Ngươi tới gặp ta một lần cuối cùng, ta rất vui.”
Ta lại nhịn không được nhớ tới, có một hài tử lẩn vào Vương phủ làm gián điệp, mới mười ba, mười bốn tuổi, trước khi chết thì thào: “Dựa vào cái gì người sống tiếp lại là ngươi?”
Còn có nữ tử thanh lâu mang thai cốt nhục của một vị đại quan, nhưng lại không được ngó ngàng tới, trước khi chết cầu xin: “Ít nhất để cho ta sinh hạ đứa bé này.”
Vị đại thúc của quán cơm kia, bởi vì nghe nhiều hơn mấy câu mà cũng bị diệt khẩu, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150407/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.