Chương trước
Chương sau
Hiểu lầm là một việc rất thần kỳ, tình thế cứ như vậy loạn thành một nồi cháo, ta có cảm giác tất cả mọi người đều muốn xông lên đập ta một trận, áp lực tâm lý thật sự quá lớn, hơn nữa sau khi hai người kia dùng sát khí tàn sát bừa bãi, toàn thân ta đều bắt đầu đau. Bởi vậy rất nhanh ta không có phụ sự mong đợi của mọi người, rầm một tiếng nằm luôn tại chỗ…

Cõ lẽ động tĩnh khá lớn, hai người kia nghe thấy, không hẹn mà cùng nhìn sang phía ta, nhưng khác với Tấn Vương, Lương Hàm chỉ đơn giản là liếc mắt một cái, rất có chức nghiệp đạo đức của tình thánh lo lắng nhìn sang Mộc Phàm vẫn đang gục đầu xuống bên kia, giống một tòa điêu khắc không hề nhúc nhích.

Phát hiện phản ứng của hắn, đuôi lông mày Tấn Vương nhướn lên một chút gần như không thể nhận ra, nhưng nghi hoặc chỉ duy trì ngắn ngủn có vài giây, hắn rất nhanh liền nghĩ tới điều gì đó, thân thể đột nhiên cứng đờ, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng phấn khích.

” Chiến Huyền mà ngươi nói, rốt cuộc là người nào?”

Lương Hàm nghe vậy mờ mịt nhíu mày, nghi hoặc nói: “Đương nhiên là người đang ngồi bên kia rồi, chẳng lẽ còn có hai người sao?”

Tấn Vương: …

Ta: … →_→

Lão Đại: … →_→

Nhóm ám ảnh: … →_→

Mộ Dung Cẩu Đản: Phụt ha ha khụ… Khụ khụ khụ khụ. (⊙Д⊙)!

“A.”

Tấn Vương hí mắt, nhìn cái tên tìm đường chết nào đó một cái đầy sâu sa, sau đó hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hơi cong lên, áp chế cơn tức giận đang tràn ra, định nói với Lương Hàm cái gì đó, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa hơi ngừng lại.

“Chính Hàm.” Bên ngoài quả nhiên có người chậm rãi bước dưới ánh nắng rực rỡ đi vào, đúng là Quân Mặc Thanh đã lâu không thấy.

Hắn vẫn là một thân bạch y, bộ dáng quân tử như ngọc, tóc lại dài ra không ít, mái tóc đen xõa tung trên bả vai, dài gần như chấm đất. Dưới trời quang cuối thu, hắn xòe một tán dù, mặt mang theo nụ cười nhạt, dung sắc thanh hoa, giống như tách khỏi bên ngoài hậu thế ồn ào, khuôn mặt ôn hòa vô cùng có tính chất lừa gạt.

Ít nhất nơi này vốn đã có một tên trông mặt mà bắt hình dong.

“Quân… đại nhân?” Lương Hàm quay đầu lại, vẻ mặt trống rỗng trong nháy mắt, sau đó như là nhìn thấy thần tượng vô ý thức thẳng sống lưng, chân tay có chút luống cuống mở miệng: “Ngài vì sao lại ở chỗ này?”

“Ta hiện giờ đã không còn ở trong triều đình, đã đảm đương không nổi hai chữ đại nhân.” Quân Mặc Thanh có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, suy nghĩ một lúc, sau đó cười nói: “Ta nhớ rõ ngươi là người Lương gia … Lương Hàm phải không? Lương lão gia tử trước khi đi, từng cố ý nhờ ta chiếu cố ngươi. Chuyện Lương gia, xin lỗi.”

“Ngọn ngành mọi việc đã được  làm rõ, việc này vốn là không thể tránh được, ta tuyệt không sẽ trách ngài.” Lương Hàm lắc lắc đầu, sau đó tầm mắt di động qua lại giữa Tấn Vương và Quân Mặc Thanh, muốn nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Quân Mặc Thanh nhìn thoáng qua trong nhà tranh, mắt tiệp hơi rũ xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ, liền thản nhiên cười nói với Tấn Vương: “Sự tình đã được giải quyết thỏa đáng, ở lâu vô ích. Chính Hàm, đưa vị Lương công tử này và Mộc Phàm cùng về đi.”

“Ngài cũng muốn cứu Mộc Phàm? Đáng tiếc muốn giết y không phải là ta, mà là chính bản thân y.” Tấn Vương vẫn luôn lạnh nhạt nhìn hai người nói chuyện, giờ phút này cũng không tán thành nhăn mày lại, cười lạnh nói: “Người yếu đuối giống như y, sống sót thì làm được gì?”

“Ngươi chẳng lẽ muốn tranh luận với vi sư ở đây?” Tươi cười bên môi Quân Mặc Thanh lại ôn hòa vài phần: “Nơi này không nên ở lâu, huống chi thân phận chủ tử bọn họ không rõ, Mộc Phàm có lẽ còn biết nhiều điều. Mạng y hôm nay không nên tuyệt, nể tình Lương gia và vi sư, không thể tạm thời bỏ qua cho tính mạng của y sao? Hơn nữa, thân thể Chiến Huyền cũng không tiện kéo dài thêm, không phải sao?”

Không hổ là tổ tông của phúc hắc, cưỡng bức dụ dỗ cái là đạo lý rõ ràng, trật tự phân minh. Đáng tiếc một câu cuối cùng thừa rồi a, phải biết là một nén nhang trước Tấn Vương còn tính toán tự mình xử lý ta đấy.

Ta cho rằng Tấn Vương sẽ dứt khoát cự tuyệt, cũng không nghĩ đến hắn lại im lặng, từ góc độ này ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, cũng không thể đoán ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Các tác giả hành nghề cứ luôn thích dùng bóng lưng làm cửa sổ linh hồn, tuyệt đối không có suy nghĩ cho cảm thụ của đôi mắt, không chút động đậy chính là bóng lưng bi thương, bóng lưng cô đơn, bóng lưng rối rắm, nhưng giờ phút này, ta quả thật là chẳng đoán ra gì hết—— tựa như Tấn Vương cũng không thể nhìn ra ta rốt cuộc đang nghĩ gì từ khuôn mặt than của ta.

Giữa người với người, chung quy nào có dễ dàng hiểu được nhau như vậy.

Tấn Vương không đáp, Quân Mặc Thanh liền dứt khoát tự mình chủ trương, sắp xếp mọi chuyện, đem người bị thương là ta, Mộc Phàm ngẩn người, Lương Hàm ngoài dự liệu tất cả đều đóng gói mang về Vương phủ, cũng tìm đại phu tới trị liệu cho ta. Mọi người như là bỗng nhiên có người đáng tin cậy, ồ ạt thở nhẹ ra một hơi, nhưng ta lại vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa xong đâu.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu đàn ông của ta vẫn là thực chính xác. Đối mặt với căn phòng như bị bão táp thổi quét qua trước mắt, ta ngốc tại chỗ, ngôn ngữ không thể hoạt động.

Đây là phòng của ta sao?

Ta yên lặng đi một lượt nhìn bên trong, sau đó đóng cửa lại, xoay người, động tác liền mạch lưu loát.

Quân Mặc Thanh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt ta: “Ngươi đi đâu vậy?”

Ta đơ như khúc gỗ trả lời: “Ta đi nhầm, đây không phải là chỗ ở của ta.”

Quân Mặc Thanh vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Đây là chỗ ở của ngươi, nào, tuy rằng trong người ngươi cảm thấy không tồi, nhưng thân thể rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mau vào nghỉ ngơi một chút đi.”

Ta: …

Quả nhiên vẫn là bởi vì ta gây ra những chuyện này, khiến hắn khó chịu đi. Chẳng qua chuyện này vốn là lỗi của ta, bị trẻ con trêu cợt một chút cũng không sao, hơn nữa bị tặc trộm cũng tốt hơn là bị tặc nhớ thương.

Nghĩ đến đây, ta nuốt lại tất cả những lời phản đối vào trong bụng, ngoan ngoãn cùng hắn vào phòng, ngoan ngoãn bị hắn lôi kéo lên giường ngủ.

Sau đó giường phát ra một tiếng kẽo kẹt thê thảm, không nể tình chút nào mà ầm ầm sập xuống.



Ta mặt không đổi sắc nằm giữa một đống xác vụn, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu như có tiếng sấm rền vang.

Ngay cả Quân Mặc Thanh cũng có chút xấu hổ, hắn nhẹ ho khan vài tiếng, vén vạt áo, ngồi xuống ở bên cạnh ta.

“Xin lỗi, nhưng ta đây làm vậy, là cố ý.”

“…” Trầm mặc nửa ngày, ta mới tìm được vài chữ để trả lời hắn: “Ta biết.”

“Ngươi không cảm thấy, ta làm vậy rất là kỳ lạ sao?” Quân Mặc Thanh cười rộ lên: “Ngươi phải chán ghét ta, nếu như ta ngày đó không để ngươi về Ninh An, hiểu lầm giữa ngươi và Chính Hàm có lẽ sẽ không phát triển lớn hơn đến như vậy. Trước khi đi, hắn kỳ thật từng nhắc nhở ta, bảo ta giữ ngươi ở lại Phần Châu, tránh cho ngươi cuốn vào những thị phi này.”

Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn. Việc này ta đã mơ mơ hồ hồ mà đoán ra từ trong thái độ của Tấn Vương từ trước, nhưng không nghĩ tới Quân Mặc Thanh vậy mà lại tự mình nhắc tới.

Quân Mặc Thanh thu lại ý cười bên miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào ta hỏi: “Nếu chọn lại một lần nữa, ngươi sẽ lựa chọn tin tưởng Chính Hàm sao?”

Ta sửng sốt.

Quân Mặc Thanh như có điều suy nghĩ nhìn ta, sau đó cười lắc đầu, tầm mắt xuyên qua những nhánh cây đã có phần xơ xác ngoài cửa sổ: “Chuyện cùng uống rượu đêm hôm đó ở Phần Châu, sợ là ngươi nhớ không được. Ngày ấy bắt đầu, ta cảm thấy hai người các ngươi nếu muốn an an ổn ổn mà đầu bạc đến lão, căn bản là chuyện không thể nào. Cho nên ta mới để ngươi trở về nhìn thấy hết thảy những chuyện xảy ra ở Ninh An, chẳng qua là muốn thử một lần, ngươi rốt cuộc sẽ làm như thế nào. Chiến Huyền, ngươi cuối cùng đã khiến ta thất vọng rồi.”

Trong viện thu thiền (con ve) không ngừng kêu to, từng tiếng từng tiếng, không biết mệt mỏi.

Ta tiếp tục trầm mặc.

Thật ra ngày đó ta chẳng qua là muốn hỏi mọi chuyện thật rõ ràng, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ phát triển trở thành như vậy. Ta vừa cảm thấy mình bị lừa gạt, vừa đi lừa người, thật sự là không biết làm thế nào. Cho dù chọn lại lần nữa, Tấn Vương đóng kịch ta giả ngốc, kết quả đến cuối cùng không phải cũng vậy sao?

“Ngươi vẫn luôn là như thế, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, người bên ngoài luôn nói nhìn không thấu Chính Hàm, ta lại càng không hiểu được ngươi. Nhưng ý nghĩ của ta chung quy chỉ là râu ria…” Quân Mặc Thanh quay đầu lại, con ngươi tối đen như bóng đêm, sâu không thấy đáy: “Ngươi có biết mình tại sao lại biến thành như vậy không?”

Ta hơi hơi quay đầu đi chỗ khác, hỏi: “Vì sao?”

Quân Mặc Thanh lạnh giọng nói: “Bởi vì Chính Hàm đã cho rằng khi đó ngươi thật sự uống thuốc tự vẫn. Hắn không nói một lời đi ngay đến đây, bất động ngồi cả một ngày, sau đó ngay trong buổi tối ngày hôm sau, mặt không đổi sắc đập vỡ tan hết tất cả đồ vật trong phòng này. Ngươi có biết là tại sao không?”

Ta nắm chặt nắm tay, hỏi: “Vì cái gì?”

Quân Mặc Thanh lạnh lùng mở miệng: “Bởi vì không bảo vệ được, chi bằng hủy diệt toàn bộ.”

Ta giật mình, liền nghe thấy Quân Mặc Thanh tiếp tục nói: “Việc này, Chính Hàm vĩnh viễn cũng sẽ không tự mình nói cho ngươi biết. Hắn cảm thấy ngươi cần phải hiểu hắn là chuyện đương nhiên, cho nên hắn cái gì cũng không nói, mà ngươi lại cảm thấy mình nói cái gì cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên ngươi cũng không nói gì hết. Giữa các ngươi, chẳng qua đều tự cho là đúng, Chiến Huyền, ngươi không có sai, ngươi chùn bước, là bởi vì sợ mình bị thương thôi. Nhưng mà, ngươi thật sự đã thấy rõ sao?”

“Chính Hàm không hiểu ngươi, ngươi cũng không hiểu hắn.” Quân Mặc Thanh thở dài nhự gần như không thể nhận ra, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm mắt ta, gằn từng chữ: “Nhưng hắn quan tâm đến ngươi, ngươi quan tâm hắn sao?”

Hết chương 61.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.