Biên tập: Điềm + Lam Ying
Mộc Phàm không thèm để ý đến ta nữa, gào thét xong liền chạy đi ra ngoài, trong lòng ta lặng lẽ thở ra một hơi. Nhưng rất nhanh sau đó ta liền biết, cái thở nhẹ nhõm này vẫn còn quá sớm.
Bởi vì sau đó ta bị một người khác trói trong phòng, buổi trưa mỗi ngày Mộc Phàm sẽ đến một chuyến, thấy ta chưa chết, y liền an tâm, chạng vạng mỗi ngày lão Sở đến một chuyến, thấy ta sắp chết, hắn liền vui vẻ. Thực ra thì cũng không có gì, bọn họ một là không ngược đãi ta, hai là không bắt ta nhặt xà phòng, với lại không được di chuyển cũng rất nhàm chán, có người theo bồi cũng rất vui.
Vấn đề duy nhất là —— bọn họ ngày ngày đến, mỗi ngày đến, gió thổi mưa rơi cũng không đến muộn về sớm, suốt ba ngày nay, lại không có một người nào nhớ tới cho ta ăn chút gì đó, hay uống chút gì đó…
MN quả thực phát rồ đi được với cái thứ gọi là chủ nghĩa nhân đạo gì đó phục vụ kém cỏi như vậy về sau xem còn ai đến làm tù binh nhà các ngươi nữa a CMN có bản lĩnh tan học đừng có chạy ta mà vùng lên được ta sẽ làm thịt cả đám! (giống lưu manh học đường vậy =]]]]])
Nhưng mà ta vùng lên được sao? Ta còn không đứng dậy nổi.
Ta làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể bị đói…
Ta không biết bọn họ rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ đơn thuần tiết kiệm là quốc sách, giảm bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150401/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.