Lão Đại như vậy cũng không dễ dàng, ta cảm thấy mình thật sự nên dứt khoát rời đi, để đôi bên có được một chút khoảng cách an toàn, để lão Đại có được một không gian an tĩnh rời xa thế tục, có thể tự do tự tại ngồi xà nhà, nghe trộm.
“Đợi đã.” Ta xoay người mới vừa định đi, lão Đại lại gọi ta lại: “Trước khi ngươi đi, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”
Hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy, ta chỉ đành dừng bước, chần chờ quay đầu lại nhìn hắn.
Lão Đại: “Ngươi từng yêu chưa?”
Ta: ( ⊙ o ⊙)!!!!!
Trong nháy mắt đó trong đầu ta hiện lên Tấn Vương, chớp qua Chiến Thanh, xẹt qua Mộ Vân, và những câu “Lão Đại ngươi không phải là thầm mến tiểu Loli mặt cúc hoa sao” và “Buông tay đi ngươi là người tốt nhưng chúng ta ở bên nhau sẽ không hạnh phúc “.
Nhưng lão Đại nhanh chóng nói tiếp: “Ngươi từng yêu chủ tử chưa? Cứ nói thoải mái, ta đã nhìn qua rồi, nơi này không có ai khác đi theo đâu.”
Trong lòng ta run sợ mà quét mắt nhìn hắn một cái, định trả lời.
Lão Đại trừng mắt nhìn ta, hừ lạnh nói: “Ta biết ngay ngươi đã yêu.”
Ta bị ánh mắt ghét bỏ kia của hắn khiến cho đau trứng, nhịn không được phản bác: “… Kỳ thật cũng không nhất định.”
Lão Đại lắc đầu: “Aiz, ngươi nói ngươi không hiểu, thì cũng không cần nói leo bừa bãi đi.”
Ta: …
Lão Đại, lão Đại ngươi làm sao vậy? Ngươi từng đến học viện ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150364/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.