Trở lại Tấn Vương phủ, Lương Văn Hạo lần đầu tiên vừa nhìn thấy Chiến Bạch không giống với đã nhịn đói mấy ngày mà nhào qua, chỉ đẩy y ra im lặng không nói gì đi lên lầu.
Chiến Bạch ngẩn người, giống như tiểu cẩu bị đạp một cước rũ tai xuống, dùng ánh mắt đen nhánh trộm nhìn ta một cái: “A Huyền, hắn sao vậy nha?”
Kỹ năng biểu đạt ngôn ngữ của ta vẫn cứ không tăng lên nổi, không biết giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Hắn có lẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi với chuyện của người khác.”
Ánh mắt Chiến Bạch ngây ngẩn, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Ta trả lời: “Làm ra mạng người.”
Chiến Bạch đầy vẻ ngọa tào (*): “Đi ra ngoài một chút liền làm ra mạng người? Một đêm bảy lần cũng có làm được như vậy đâu chứ!”
(*) “ngọa tào” đồng âm với “ta thao” = f*ck, ĐCM
Ta: ••••••
Nha, hình như có chút không đúng a Chiến Bạch, hai chúng ta thật sự đang đối thoại sao? Luôn có ảo giác hình như không nói cùng một việc a ••••••
Đang kỳ quái, Chiến Bạch liền nổi giận đùng đùng mà mở miệng: “Hắn vậy mà lại sinh hài tử với người khác sao?”
Ta ngẩn ra, lập tức hiểu ra định cứu vớt Lương Văn Hạo vô tội nằm cũng trúng đạn: “••• không phải.”
Tuy rằng việc Lương Văn Hạo đi tế tổ thôi cũng làm chết người rất kỳ quái, nhưng đầu óc của ngươi tuyệt đối nên tìm thời gian đi tẩm bổ đi a.
“A Huyền ngươi không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150362/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.