Trước khi thấy Lê Sơ, tâm tình của ta vẫn rất tốt. Y vừa lao tới như vậy, liền gợi lên vô hạn hồi ức trong ta, tỷ như Hạnh Ngư khi đó, Mộ Vân ủy ủy khuất khuất bị khi dễ, tỷ như bữa cơm ăn cùng Mộ Vân, tỷ như bát thịt kho tàu nhiều nước, tỷ như chân gà non chiên giòn xốp, lại tỷ như bát canh bào ngư đậm đà thơm ngon ••••••
Ừm, ta cảm thấy thịt kho tàu thật sự ăn rất ngon.
Chẳng qua Tấn Vương hiển nhiên không nghĩ giống ta như vậy. Hắn hơi hơi chau mày, quét mắt qua Lê Sơ, lạnh lùng xa cách thu hồi ánh mắt. Quản gia bên cạnh hiểu ý, lập tức khiển trách: “Thứ gì cũng cho vào, còn ra thể thống gì?”
Một phụ nhân khỏe mạnh từ phía sau dè dặt theo vào, quỳ xuống dập đầu không ngừng, khúm núm nói: “Nô tỳ xin thỉnh an điện hạ. Điện hạ thứ tội. Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh điện hạ, đuổi tất cả đám nam sủng ra khỏi phủ. Ai ngờ tên này gan to che trời, lại không chịu rời đi, tự mình chạy ra, lúc này mới xúc phạm điện hạ.”
Quản gia không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lôi y ra ngoài.”
Lê Sơ nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, tránh khỏi tay phụ nhân kia đang túm lấy tay hắn, hướng về phía Tấn Vương mở miệng, nhưng lại nhìn thẳng vào ta: “Van cầu điện hạ, hãy xét ta tận tâm hầu hạ, chưa bao giờ làm ra chút sai lầm nào mà lưu ta lại trong phủ, ngài kêu ta làm như thế nào cũng được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150348/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.