Lương Văn Hạo bị đả kích quá lớn, yên lặng lướt đến ở sài phòng. Chiến Bạch vô cùng vui vẻ tính sẽ quay về ám trang, đồng thời còn đồng ý sẽ mang chân gà về cho Lương nhị hóa ăn.
Vì thế Lương nhị hóa tên này lại lên tinh thần, ngồi xổm ở sài phòng trong lòng tràn đầy chờ mong sẽ được cho ăn, sau đó sôi bụng đói cả đêm, bởi vì Chiến Bạch ăn một mình thật là vui liền quên mất hắn ••••••
Những điều này là do Tấn Vương nói cho ta biết, gần đây đám người bên cạnh ta đều điên loạn đến đáng sợ, đầu tiên là Chiến Thanh, sau là Chiến Bạch, bây giờ còn có Tấn tra. Lúc hắn ôn nhu kể cho ta những cố sự thường thường, ta có một loại cảm giác sợ hãi rằng bản thân chính là nhân vật chính trong những câu chuyện thần quái, luôn cảm thấy hắn giờ giờ phút phút đều có thể bổ cho ta một đao.
Tấn Vương ngươi biết mình quỷ súc như vậy, bây giờ làm những việc này hợp lắm sao? Ta vẫn đang bị thương đó ngươi làm như vậy khiến ta sợ thật sự biết không?
Ta buồn ngủ a, nhưng ta sợ tới mức ngủ không được a, vô cùng gian khổ vất vả mới chịu được hắn kể xong về ân oán tình cừu của Lương nhị hóa và Chiến Bạch.
Tấn Vương giúp ta dịch dịch góc chăn, vén lên lọn tóc lộn xộn trên trán ta, chôn đầu vào hõm vai ta thản nhiên nói: “Đã giờ Tý rồi, ngươi nên ngủ đi.”
••••• tuy rằng hắn thiện giải nhân ý (*)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150347/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.