Biên tập: Lam Ying
*****
Thiếu niên mỹ mạo kia tên là Hạnh Ngư, là người mấy ngày trước Tấn Vương tốn một số tiền lớn mua từ bên ngoài về, nhưng lúc này lại đang thê thê thảm thảm bi ai nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, trên đầu quấn một vòng băng gạc, sắc mặt tái nhợt, lông mi rung rung giống như điệp dực (cánh bướm),dưới mắt phủ lên một tầng màu xanh nhàn nhạt, trông vô cùng đáng thương, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Khá là phù hợp với thẩm mỹ bạo ngược của Vương gia, ta không có cái tố chất này, cũng không biết tháng sau phải làm như thế nào.
Ngươi nói Vương gia nhà ta không thể làm chút thanh thuần hoa tiền nguyệt hạ sao? Cứ phải ngươi S đến ta M đi như vậy, còn có thể chơi đùa vui vẻ với nhau hay không đây?
Ta tưởng tượng một chút, cảm thấy với thể chất của mình mà đập một phát xuống sàn phỏng chừng không đạt được hiệu quả đáng thương như vậy, Tấn Vương còn phải lấy một khối gạch thật cứng đến đập mới có thể giúp ta cả mặt đầy máu.
Aiz, ngẫm lại cũng rất đau.
Ta đang tập trung suy tính một chút tính khả thi của việc Vương gia ở trên giường vớ lấy khối gạch đập ta, một tiếng ‘đông—‘ phát ra từ chỗ đại phu bên kia làm cho ta nháy mắt hồi thần.
Ta cúi đầu nhìn, phát hiện hoá ra là tay Hạnh Ngư đụng phải mép giường.
Như thế cũng không có gì, dù sao vết thương trên người y khá nhiều, không kém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150307/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.