Edit: VânNhi
Sáng sớm tỉnhlại, bên cạnh ta đã sớm không có người, ta nhớ tới hôm nay phải vào triều, DậnTự chắc là đã vào triều sớm. Ta nghe thấy trong phòng còn sót lại chút mùi gỗ mộctê, miễn cưỡng không muốn nhúc nhích, trong lòng ta là một trận cảm giác ngượngngùng xen lẫn vui mừng.
Ta chuyểnngười, tiểu nha đầu hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đi tới trước giườngnhỏ giọng hỏi: “ Phúc Tấn, người đã thức dậy chưa?” thấy trời đã sáng choang,ta liền lên tiếng, phủ thêm áo ngoài, phân phó nàng giúp ta rời giường rửa mặt.Nha hoàn cẩn thận đem màn cài sang hai bên, đột nhiên kinh ngạc la lên một tiếng.
Ta nhìn vềphía nàng, thì thấy nàng ngơ ngác nhìn phía trên phía trên trướng có treo mộtđóa hoa, ta cũng sửng sốt, gọi nàng đưa qua cho ta xem một chút. Tiểu nha hoàndè dặt thỉnh tội, thật cẩn thận mang đóa hoa đó qua cho ta. Đây là một đóa hoagiấy nhỏ, ở trên vẻ mấy đóa hoa cúc, trang sức nhiều màu dùng làm lá, hoa cùnglá kia tuy đơn giản, nhưng cũng là hao tốn một phen tâm tư. Ta có chút nghi hoặcđây là hoa gì nha? Xem hình hoa thấy giống mà cũng không giống thủy tiên. Bêntrong là một tờ giấy nhỏ, vẽ một đóa hoa hải đường kiều diễm, lại có hai câuthơ “ Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi!”
Nhìn nétbút quen thuộc của Dận Tự, ta thần người một lát, lại nhìn lên mặt bên có mộtnét bút qua loa vẽ rau hạnh, ta nhịn không được cười một hồi, mới kêu Liễu Nhiđến đem đóa hoa này cất đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315909/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.