“Phúc tấn,bối lặc gia đã trở lại.”
Ta đang đứngở bên đèn cuốn chỉ, chợt nghe thấy bên ngoài cửa phòng nhỏ vang lên tiếng gọi củaPhương Nhi.
Cuộn chỉ vừamới cuộn lại thật đẹp liền bị xả ra, cuộn lại một nùi, ta nhìn xem một cuộn tơhồng hỗn độn, nhíu nhíu mày, thuận tay ném vào khay đan.
Từ ngày NhượcHi tỉnh lại tới nay đã qua 8 ngày, ta suy đi nghĩ lại, vốn định đi xem, nhưng mỗilần nhấc chân lên lại dừng lại, chỉ phân phó Liễu Nhi mỗi ngày đi thay ta xemnàng, cũng chọn một ít tổ yến tốt đưa qua, để cho Nhược Lan có thể bồi bổ thânmình.
Nghe MinhNgọc ủy khuất trở về nói, Nhược Hi so với trước kia không giống nhau, giống nhưlà thay đổi người khác vậy, không chỉ quên mất một chút chuyện xưa, mà đối vớinàng cũng lãnh đạm hơn nhiều. lòng ta chợt hiểu được, kia thật sự đã thay đổingười rồi. Ta chỉ có thể an ủi Minh Ngọc, Nhược Hi là trọng thương mới khỏi,trước mắt ngay cả cửa phòng cũng không có ra được, qua một thời gian nữa sẽ tốtthôi! Thấy Minh Ngọc vẫn không vực dậy được tinh thần, ta liền đơn giản đemnàng trả về lại Ngạch Phụ phủ.
Trong lúcta đang miên man suy nghĩ, màn bị kéo ra, Dận Tự liền đi vào. Thoạt nhìn hắn gầyhơn trước, làn da cũng đen đi không ít, trên mặt còn có một chút ủ rủ, nhưngđôi mắt vẫn trong trẻo trầm tĩnh như cũ. Hắn nhếch lên khóe môi, từng bước đi tớibên ta.
Ta vịn vàobàn đứng lên, ngồi thời gian hơi dài, chân có chút tê, ta hơi cắn răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315878/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.