Edit: VânNhi
Đến hoaviên, ta chỉ thấy ở dưới tàng cây quế to cao, có một đám người vây quanh, còncó từng đợt tiếng khóc truyền tới. Ta liền cảm thấy chân mềm nhũn, Liễu Nhi ởbên cạnh đỡ lấy ta, hoảng hốt nói: “ Phúc Tấn!”
Bọn nhahoàn thái giám bận rộn hành lễ không ngừng, ta khoát tay, chậm rãi đi tới đó,chỉ thấy Nhược Hi đầu đầy máu nằm trên mặt đất, Nhược Lan nửa quỳ nửa ngồi ởbên người nàng, lấy khăn che vết thương ở trên đầu nàng, vẻ mặt hoảng loạn. MàMinh Ngọc ngồi ở bên kia, lại không dám động đậy gì cả, nước mắt rơi xuống nhưmưa.
Ta gọi LiênPhúc, phân phó hắn mang cái sập lại đây, dù sao cũng phải đưa nàng vào trongphòng đã. Sau đó, ta lại gọi tiểu thái giám đi thỉnh đại phu, cố ý dặn dò khôngcần đi Thái y viện, đừng để cho dư luận xôn xao, nên đi tới Hồi Xuân đường thỉnhTrương đại phu tới đây.
Dàn xếp tốtxong, ta bảo Xảo Yến đỡ Nhược Lan lên, ta cũng nắm lấy tay Minh Ngọc, lau nướcmắt cho nàng. Minh Ngọc nép mình trong lòng ta, nghẹn ngào nói: “ Tỷ tỷ, NhượcHi không có việc gì chứ?”
Ta nhìn đầucủa Nhược Hi không ngừng chảy máu, trong lòng cũng kinh sợ run lên, vết thươngnày xem ra không nhẹ, nếu là… vậy Dận Tự… ta đây…
Trong lònggiống như có nước đá và nước nóng lẫn vào nhau, ta cố gắng trấn định, cười nói:“ Nhược Hi cát nhân thiên tướng, tự nhiên sẽ không có chuyện gì, muội không cầnphải gấp gáp như vậy!” sau đó, ta lại nói với Nhược Lan: “ Ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315876/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.