Edit: VânNhi
Nghe đượcviệc này lại có chút can hệ tới Thái tử, ta liền không lên tiếng nữa, xoay ngườinằm xuống, mặt hướng vào trong thở dài.
Hắn nghe tathở dài, nhẹ giọng nói: “ những việc dơ bẩn này nàng không cần quan tâm, đã cóta ở đây! Nếu có ai nói ra vào cái gì, nàng cũng chỉ cần tin tưởng ta là được!”sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười, nói: “ Đã nói ta với nàng tình cảm đã đâm sâurồi!”
Mặt ta cóchút hồng, ta xấu hổ nói một câu: “ Bối Lặc gia, gia muốn quyết tâm khiến thiếpmang thanh danh là người đàn bà đanh đá sao?”
“ Không phảilà đố phụ sao?” Hắn cười nói tiếp một câu.
Ta lại nghĩtới thân mình, bị hắn giữ lấy bờ vai, cười nói: “ Không phải là đố phụ, là ngườiđàn bà đanh đá vẫn không được sao? Trời không còn sớm, mau nghỉ chút đi, ngàymai gia còn phải từ thôn trang trực tiếp đi lâm triều rồi!”
Nghe hắnnói như vậy, ta cũng không động đậy nữa, nhắm mắt lại bắt đầu buồn ngủ. hắn đứngdậy thổi tắt ngọn nến, trong phòng lập tức tối đen.
Hơn nửangày, ta mới mông mông lung lung ngủ được. Ta nghĩ đến chính mình có lẽ sẽ gặpác mộng, dù sao ta cũng có một sinh mệnh vừa mới mất đi, nhưng ta không nghĩ tớita đã an tâm ngủ cho tới mặt trời lên cao.
Thời điểm tỉnhlại, ta nghe thấy Liễu Nhi và Phương nhi đang nhỏ giọng nói chuyện. Ta hừ mộttiếng, hai người vội vàng chạy tới, Liễu nhi cười nói: “ Phúc tấn, người tỉnh rồi?”
Ta dụi dụicon mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315866/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.