Edit: VânNhi
Thấy khuônmặt của hắn có chút hiu quạnh, khẽ cắn môi tiếp tục nói: “ Bối lặc gia lòng cóchí lớn, chuyện nữ nhi thường tình này, đối với người cũng chỉ là dệt hoa trêngấm, không cần phải lo lắng như vậy!”
Hắn ngẩng đầuliếc mắt nhìn ta một cái, có chút kinh ngạc, lại có một chút tránh né, chắc làbởi vì câu “ lòng có chí lớn” của ta.
Không hề đểý tới hắn, ta đứng lên, xoay người tiếp nhận nha hoàn hầu hạ thay quần áo, hắnđi tới phía sau lưng ta, ôm cổ ta.
Ta sửng sốt!!!
Hắn thấp giọngnói: “ Đừng nhúc nhích, Minh Tuệ. Mới vừa rồi nhìn thấy nàng cầm cây trâm kia ởtrong tay, nàng có biết trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãi không?” nói xong,thân mình hắn thật là khẽ run lên.
“ Ta năm đócũng đã từng ra chiến trường, đã gặp qua cảnh máu chảy đầu rơi. Nhưng mà bộdáng của nàng ngày đó, cho đến hôm nay ta nhớ tới vẫn còn cảm thấy sợ hãi ở tronglòng!”
“ Ta biếtnàng oán hận ta, đêm động phòng hoa chúc mà lại bỏ nàng đi không thèm để ý.Nhưng là lúc ấy tình thế cấp bách…” Hắn dừng lại một chút, thở dài thật sâunói: “ Chung quy là ta đã sai lầm rồi. Lầm nàng ấy, lại lầm nàng!”
Ta nghe thấyhắn nhắc tới Nhược Lan, ta liền dùng sức tránh qua một chút, xoay người lại đốimặt với hắn, cười lạnh nói: “ Bây giờ thì thế nào? Năm đó gia vì tư tâm củamình mà hủy nhân duyên của một người, lại uổng phí tính mạng một người!”
Sắc mặt củahắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-minh-tue/2315852/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.