Editor: Minh An
Beta: Cún
Bọn họ cứ như đường dính chặt vào nhau ngồi trên sô pha, nửa ngày cũng không định tách nhau ra.
An Tử Mặc cay mắt, không nhìn nổi nữa, đứng đằng sau ho khan hai tiếng.
An Tưởng giật mình, luống cuống lăn từ đùi Bùi Dĩ Chu xuống.
Cô xoay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của con mình mà sốt ruột giải thích: “Mẹ…… Mẹ cùng chú Bùi đang ngồi nói chuyện phiếm, không làm gì khác.”
“……”
“Thật đó!”
An Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hai mắt Bùi Dĩ Chu.
Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu bình thản, như trích tiên, trên mặt viết mấy chữ “không nhiễm khói lửa nhân gian”. Người này càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì An Tử Mặc lại khinh bỉ anh bấy nhiêu.
An Tưởng che lại khuôn mặt đỏ hồng vì ngại của mình, không dám nhìn hai người, rầu rĩ nói, “Mẹ…… Mẹ định đi nấu mì cho chú Bùi ăn. Mặc Mặc có muốn ăn không?”
An Tử Mặc lười không thèm trả lời.
Hai chân Bùi Dĩ Chu vắt chéo, vô cùng tự nhiên che đi chỗ xấu hổ nào đó.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Không cần đâu. Cô đang bị thương, không cần nấu thức ăn cho tôi.”
“Như vậy sao được. Anh chạy từ xa đến đây, còn chưa ăn cơm. Huống chi anh cũng không ăn được hương vị của cơm người khác làm.” Khi còn nhỏ An Tưởng từng bị cảm. Lúc ấy cô bị mất vị giác không cảm nhận được hương vị của đồ ăn, vô cùng khó chịu. Cô không thể tưởng tượng một người như Bùi Dĩ Chu, không có vị giác tới vài chục năm thì sẽ sống như nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-me-than-dong/436441/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.