Nhìn lấy xiên thịt trên tay mình, Vân Hi do dự, ngươi đừng có đùa, ăn vào sẽ chết đấy. " Có thể không ăn không?" Vân Hi cười khổ. Chung Linh định xuất kiếm, cách chỗ ba người không xa xuất hiện tiếng động khiến nàng dừng lại, phóng tầm mắt về phía đó. Từ trong bụi rậm, có sáu bóng người lạ đi ra, trên người hơi chút chật vật, còn có dính vết máu trên quần áo.
Cao Lãng đang hứng thú nhìn xem sắc mặt sầu khổ của Vân Hi cũng hơi nhíu mày, cảnh giác nhìn về đám người mới xuất hiện. Ánh mắt Cao Lãng hơi sáng lên, hắn nhìn thấy người quen trong sáu người vừa đến. Một thiếu niên với khuôn mặt vô cùng lãng tử, kèm theo là mái tóc uốn lượn của hắn. Đó chẳng phải là Ngạo Thiên sao. " Các vị, đội của chúng ta mới đi săn yêu thú về, không biết có thể tạm thời ngồi nghỉ tại đây không?" Dẫn đầu sáu người là một thanh niên có khuôn mặt chữ điền, dáng người to lớn, chắp tay chào hỏi đám người Cao Lãng. Sáu người đều giữ một khoảng cách với đội của Chung Linh, tinh thần có vẻ cảnh giác, ở bên trong Khúc Dao Lĩnh, tất cả mọi người đều là đối thủ. Kẻ nguy hiểm bên trong Khúc Dao Lĩnh, không chỉ có yêu thú, mà còn có cả đối thủ của mình. Linh Hoàng Tông không cấm các thí sinh tranh đấu lẫn nhau, điều đó có nghĩa, các đội có thể tranh đoạt yêu hạch của nhau. Có rất nhiều đội ở vòng ngoài, đều ẩn núp chuyên đi săn đội của đối thủ khác, cướp lấy yêu hạch của đối phương. Vì thế, hiện tại không biết bên kia là địch hay bạn, đều phải giữ một khoảng cách an toàn với nhau. " Cứ việc." Chung Linh lạnh nhạt mở miệng, liền cất thanh trường kiếm trên tay đi. Bình tĩnh xoay người ngồi xuống, ánh mắt không thèm nhìn lần nữa. Vân Hi cảm động đến sắp khóc, cứu tinh a. Đám người đó đến quả thật vô cùng đúng lúc. Hắn sống rồi. Nhìn thấy Chung Linh, ánh mắt thanh niên dẫn đầu toát ra vẻ kinh diễm, chỉ là Chung Linh không thèm để ý đến hắn, chỉ đành cười xấu hổ, cùng với đội của mình, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Đội của hắn đều ngồi nghỉ cách đó không xa, hai bên đều giữ một khoảng cách an toàn với nhau, đều giữ im lặng, chỉ nói chuyện rất nhỏ. " Ngạo Thiên ca, ngươi đi giúp ta kiếm chút món gì ăn được không?" Một thiếu nữ có chút tư sắc trong đội biểu hiện làm nũng, nhẹ nhàng nói với Ngạo Thiên. Nghe giọng nói của nàng, cũng khiến Cao Lãng nổi da gà, hơi rùng mình một cái, tò mò liếc sang đội bên kia. " Được, ngươi đợi ta đi một lát rồi về." Ngạo Thiên vui vẻ nói ra, có chút cưng chiều thiếu nữ. Hắn đứng dậy, liền thoát khỏi đội, đi sâu vào trong rừng. Từ lúc đó đến giờ, không có một ai trong nhóm nói chuyện giúp Ngạo Thiên, tất cả đều duy trì vẻ bình tĩnh, im lặng nhìn hắn rời đi. Cao Lãng nhíu mày, Ngạo Thiên đi một mình có phải hay không có chút nguy hiểm, đám người kia không một ai thèm để ý đến hắn, hay nói đúng hơn là còn không thèm quan tâm, Ngạo Thiên không phải là đồng đội của bọn họ sao? " Tên kia ngu ngốc thật đấy, theo đuổi Cửu tỷ, thế nhưng lại không biết rằng Cửu tỷ đã là nữ nhân của Đội trưởng." " Ngươi còn phải nói, một đội chỉ được phép có năm người, thế mà hắn còn dám vào đội chúng ta, lẽo đẽo đi theo Cửu tỷ, đây không phải ngu ngốc giúp việc không công sao?" " Vẫn là Cửu tỷ cao tay, dụ dỗ hắn, chỉ vài lời ngon ngọt là đã làm chân chạy cho chúng ta rồi, vác đồ đạc, moi yêu hạch, ha ha, rồi cuối cùng sẽ bị đá ra thôi. Không có đủ yêu hạch, xem hắn làm sao qua được vòng kiểm tra." Đám người thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu tức cùng khinh thường. " Được rồi, các ngươi đừng nói về vấn đề này nữa, đừng để hắn quay về nghe được." Thanh niên dẫn đầu cả nhóm nói khẽ với đám người, thần tình mất kiên nhẫn, nữ nhân của mình đi làm nũng với nam nhân khác trước mặt hắn, vẫn khiến hắn khó chịu. Ban đầu đội của hắn vốn dĩ đã đủ người rồi, không ngờ tên Ngạo Thiên đó lại suốt ngày quấn quýt lấy nữ nhân của hắn, định đuổi đi thì Cửu muội lại bảo giữ hắn lại, để làm chân sai vặt. Thấy tên Ngạo Thiên đó ngu ngốc như vậy, hắn cũng chiều theo ý nữ nhân mình. Cửu muội chỉ thích trêu đùa tên đấy mà thôi, chơi chán rồi sẽ đuổi hắn đi. Thật không hiểu tên ngu ngốc này chui từ đâu ra, bị lợi dụng rõ ràng như thế, còn bám váy người khác, nếu đã ngu xuẩn như vậy, hắn cũng lợi dụng sự ngu xuẩn đấy luôn. Đám người kia nghe lời đội trưởng, không nói lớn, mà chỉ thì thầm tai nhau, nội dung vẫn nói về Ngạo Thiên, lời lẽ mỉa mai không mấy tốt đẹp gì. Cao Lãng nhíu mày khó hiểu. Tốt đó đi uống với Ngạo Thiên, cảm giác hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc như vậy. Nếu không đã không còn đủ sống sót tới bây giờ. Xem ra hoặc là Ngạo Thiên bị nữ nhân trong đội kia làm mờ mắt, hoặc là hắn có mục đích riêng, muốn lợi dụng đội bên kia. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền trở lại vẻ lạnh nhạt. Dù cho có mục đích gì, cũng không liên quan đến Cao Lãng. Mới chỉ uống với nhau một lần thôi, tính cách Ngạo Thiên khá hợp để kết giao. Nếu Ngạo Thiên kêu Cao Lãng giúp đỡ, hắn sẽ giúp. Còn hiên tại, thì không cần. Lung tung giúp Ngạo Thiên, có thể phá hỏng mục đích của hắn. Được không bù mất. Sau một thời gian, Ngạo Thiên liền quay trở lại, trên tay hắn có một con yêu thú Chồn Hương cấp một. " Cửu muội, ta đem thức ăn về rồi." Ngạo Thiên mỉm cười nói. " Thiên ca, ngươi kiếm được ít như thế, năm người chúng ta sao có thể ăn no được?" Nữ nhân gọi Cửu muội kia thanh thoát nói ra. " Ha ha, ta đi tìm kiếm cũng chỉ được từng này thôi. Sợ lạc mất mọi người, nên không dám đi quá xa." Hất mái tóc trên trán, Ngạo Thiên vừa cười vừa nói. " Được rồi, Thiên ca, vậy ngươi làm cho chúng ta ăn đi." " Được. Được." Ngạo Thiên gật đầu, cầm lấy thi thể Chồn Hương đi làm thịt. Khi hắn quay đầu ra chỗ Cao Lãng, miệng hơi mỉm cười, nháy mắt một cái, nhẹ gật đầu. Hắn làm động tác rất nhanh, đội bên kia chỉ nhìn thấy bóng lưng mà không thấy gì. Cao Lãng nhìn thấy động tác của Ngạo Thiên, khoé miệng hơi mỉm cười. Xem ra việc này không cần hắn nhúng tay vào, Ngạo Thiên sẽ tự giải quyết tốt việc của mình. " Được rồi, đi thôi." Thấy nghỉ ngơi đã lâu, Cao Lãng liền đứng dậy, ra hiệu cho hai người đồng đội của mình rời đi. Đồng thời gật đầu, Chung Linh và Vân Hi cùng đứng dậy, dập tắt đống lửa, thu dọn sơ qua khu vực mình liền rời đi. Cả suốt quá trình, cũng không hề nói một câu nào với đội sáu người bên kia. Chỉ lặng lẽ làm việc của mình, âm thầm rời đi. Nhìn thấy Ngạo Thiên ánh mắt nhìn mình, Cao Lãng hơi gật đầu với hắn, xoay người đi sâu vào bên trong. Từ lúc gặp mặt đến giờ, hai bên đều không nói một từ với nhau, chỉ ngầm chào hỏi, liền không can thiệp vào việc của đối phương. Vào sâu bên trong Khúc Dao Lĩnh, ba người đã đi một đoạn đường khá xa, phần lớn các thí sinh đều tập trung săn bắt yêu thú ở bên ngoài, rất ít đội đi sâu vào bên trong như thế này. Càng vào sâu bên trong, càng dễ gặp nguy hiểm. Yêu thú vòng ngoài, so với yêu thú vòng trong, thực lực khác xa nhau rất nhiều. Thế nhưng số lượng yêu thú chỉ có hạn, thí sinh quân số lại đông như vậy. Chẳng mấy chốc yêu thú vòng ngoài sẽ càng khan hiếm, mọi người phải đổ xô vào bên trong tìm kiếm yêu thú. Ba người mục đích từ ban đầu, chính là vào bên trong săn giết yêu thú trước, vì số lượng yêu thú bên trong đông hơn rất nhiều, tỷ lệ săn giết cũng nhiều hơn. Còn yêu thú bên ngoài sẽ để cho các đội thi đấu khác giết, đến cuối ngày, thì quay lại đi săn các đội thi đấu đó. Đây là ý kiến của Vân Hi, việc cướp yêu hạch của các đội ban đầu vốn dĩ chẳng có bao nhiêu, vì thế chờ đến gần hết hạn thời gian, khi mà các đội đã thu thập được nhiều yêu hạch rồi, sẽ chủ động cướp lấy. Thực lực ba người vốn dĩ thuộc tầm thiên tài trong nhóm thí sinh ở đây. Vì số lượng người Linh Hải Cảnh tuy nhiều, nhưng thực lực là Linh Hải Cảnh lục trọng đến bát trọng như đội của Cao Lãng, số lượng không đến trăm người. Đặc biệt tên thiếu niên Linh Hải Cảnh cửu trọng, chỉ có một. Mà tuổi tác cũng là vừa tròn hai mươi tuổi, thêm hai, ba tháng nữa, hắn sẽ không đủ điều kiện dự thi. Nghe nói là tên đó sử dụng đan dược tăng cảnh giới của bản thân, muốn đạt hạng nhất trong vòng một. Quả nhiên hắn thành công được như ý muốn. Ba người cứ thế một đường đi sâu vào bên trong, yêu thú gặp được đủ loại khác nhau, thực lực toàn là yêu thí cấp hai, không có yêu thú cấp một. Một đường săn giết, thu thập thêm được sáu viên yêu hạch cấp hai nữa, tiêu chuẩn đạt điều kiện, cả đội đã hoàn thành một nửa. Bất chợt đang đi trên đường thì Chung Linh dừng lại, sắc mặt căng thẳng. " Sao thế?" Vân Hi hạ thấp giọng hỏi, vẻ mặt hơi nghi hoặc. Trong lòng cảm thấy không ổn, hắn có cảm giác xấu. Grừ ~. Đối diện ba người phát ra tiếng gầm của yêu thú, âm thanh trầm thấp, tiếng động càng ngày càng gần, kèm theo tiếng sột soạt. Chung Linh không nói chuyện, cánh tay ra hiệu, liền xoay người chạy trốn. Vân Hi và Cao Lãng động tác vô cùng nhanh, sau khi cảm thấy không ổn liền đã có động tác chuẩn bị, thấy Chung Linh động liền chạy theo nàng, không thèm để ý tiếng động trước mặt. Grào Grào. Tiếng động càng lúc càng lớn, một tiếng gào to truyền đến, bóng đen thân hình lớn hơn cả một con gấu từ bên trong xồ ra. Khẽ quay đầu liếc nhìn về phía sau lưng, hai tròng mắt ngưng tụ, dồn linh khí vào trong thân pháp, Cao Lãng chạy càng nhanh. Vận dụng Kim Nhạn Công đến mức tận cùng. Là Bạch Ma Hổ đang truy đuổi ba người. Điều đáng nói là nó là một con yêu thú cấp ba. Với thực lực của ba người, vốn dĩ không đủ để đánh với nó, chỉ có thể chạy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]