Chương trước
Chương sau
Đám Hắc Mao Trư vô cùng phẫn nộ. Chúng nó không có trí thông minh mẫn cảm như Kim Mao Trư, lại thêm đồng loại của mình bị giết.
Không những không sợ hãi mà càng thêm điên cuồng.
Éc éc. . .( Báo thù)
Đàn Hắc Mao Trư thi nhau lao lên, từng con không sợ chết chia làm ba đường húc vào ba người Cao Lãng.

" Hừ." Cao Lãng hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay rút ra một lần nữa, đường kiếm vô cùng nhanh, chỉ thấy một tia sáng loé lên, trên người một con Hắc Mao Trư đã xuất hiện một vết kiếm.
Ba người tốc độ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn, đã giết sạch đàn Hắc Mao Trư.
Cười nhạt một tiếng, Vân Hi nhẹ nhàng lau sạch đoản đao, cổ tay lắc một cái, đoản đao trên tay hắn lập tức chui vào trong không gian giới chỉ.
Chắp hai tay sau lưng, Vân Hi lững thững bước đi đến chỗ thi thể Kim Mao Trư, trên tay hắn xuất hiện một cái dao bầu chặt thịt lợn.
Thuật nghiệp hữu chuyên công.
Đoản đao của Vân Hi dù có sắc bén cỡ nào đi nữa, nó cũng không thể cắt thịt lợn hơn chiếc dao bầu chuyên dụng này được.
Vì thế hắn mới cất đoản đao đi, lôi chiếc dao bầu chuyên cắt thịt lợn ra.
Khi làm một việc gì đó, nếu có dụng cụ chuyên dụng cho công việc đó, không những đỡ mất thời gian, mà ngay cả công sức lẫn thành quả, được như ý muốn hơn rất nhiều.
Vân Hi rạch bụng Hắc Mao Trư ra, từ trong người nó, hắn tìm được một viên yêu hạch cấp hai, lập tức để riêng cho vào túi, sau đó đi đến chỗ thi thể Hắc Mao Trư khác.
Cao Lãng nhìn thấy Vân Hi động, hắn cũng định đến trợ giúp một tay, hơi ngó qua chỗ Chung Linh, thấy nàng hơi thất thần, hắn mới hơi ngạc nhiên hỏi:
" Chung Linh, ngươi làm sao vậy?"
" Nó chạy rồi." Chung linh buồn bã nói, ánh mắt có vẻ lơ đễnh.
Cao Lãng theo tầm mắt Chung Linh nhìn về một khoảng trống, chỗ đó còn có vết dấu chân heo nhỏ.
Hắn mới sực nhớ ra, mải để ý đánh Hắc Mao Trư mà lại quên để ý đến nó.
Kim Mao Trư cảm thấy không ổn, chuồn từ lúc nào không biết rồi.
Cao Lãng nở nụ cười khổ, nhẹ nói:" Coi như vận khí nó không tệ, ngươi cũng khôn cần phải quá bận tâm."
" Ta vốn muốn bắt nó lại, lợi dụng thiên phú của nó kêu gọi đồng loại, như vậy cũng có thể không cần mất công tìm kiếm yêu thú, nó cũng tự đưa tới cửa."
Chung Linh nhẹ giọng nói ra, ánh mắt buồn bã.
Cao Lãng khoé miệng giật nhẹ, ngươi không sợ nó gọi yêu thú cấp ba đến, rồi nó cho ngươi một trận sao?
Yêu thú cấp ba Cao Lãng đã từng gặp, phải nói hắn rất may mắn mới có thể còn sống sót dưới tay nó.
Lần thứ nhất gặp U Minh Lang Vương có Hàn Quý giúp đỡ.
Lần thứ hai gặp lại U Minh Lang Vương cũng có tên Đại Trưởng lão Linh gì tông đó giúp đỡ, cả hai lần, phải nói là vô cùng hung hiểm, nhưng đều được hắn hoá giải.
Nhìn vẻ mặt hai người bên cạnh hắn này, có lẽ cũng chỉ biết Yêu thú cấp ba rất mạnh, sinh ra kiêng kỵ, chứ vốn không biết nó mạnh như thế nào?
Cả ba người cho dù có liên hợp lại, không có Linh Đan Cảnh cường giả, căn bản là không có phần thắng.
Bây giờ nếu Cao Lãng có gặp phải yêu thú cấp ba, thì với thực lực của hắn hiện tại, cũng chỉ nắm chắc chạy trốn được khỏi tay nó, chứ không thể nào đánh bại được, cũng đừng nói đến việc giết được yêu thú cấp ba.
May mắn là tông môn đã khống chế lại Yêu thú cấp bốn, chứ nếu nó mà xuất hiện, thì một cái đánh thường của nó, đủ để miểu sát đám người Cao Lãng.
" Các ngươi có định giúp ta không, chả nhẽ bắt ta phải làm hết sao?"
Moi hết trong người một con Hắc Mao Trư mà không tìm thấy yêu hạch nào, Vân Hi còn đang bực tức, ngẩng đầu lên thấy hai tên khốn nạn đi theo hắn còn chưa thèm động tay, liền bất mãn nói ra.
Đôi cẩu nam nữ, biết cửa sau cuộc thi vòng này mà không nói cho hắn thì thôi đi, bây giờ thậm chí cả công việc nặng nhọc này cũng đì chệ không thèm làm.
Ăn bám. Ăn bám trắng trợn mà.
Chung Linh không nói chuyện, nàng chỉ lườm Vân Hi một cái, rồi mới đi moi yêu hạch trong người Hắc Mao Trư ra.
Cao Lãng lắc đầu cười khổ, liền đi theo giúp Vân Hi một tay.
Mất hơn mười phút, ba người mới moi hết đống yêu hạch trong người Hắc Mao Trư ra.
Có mười bốn con Hắc Mao Trư, nhưng chỉ moi ra được chín viên yêu hạch cấp hai, tỷ lệ đã không tệ rồi.
Chỉ cần kiếm thêm sáu viên yêu hạch cấp hai nữa, đã có thể đủ tiêu chuẩn thông qua vòng kiểm tra rồi.
Moi yêu hạch xong, ba người cũng không rời đi, mà lấy thịt Hắc Mao Trư đem nướng, xây dựng một khu vực nghỉ ngơi tạm thời.
Với tính cách cần cù tiết kiệm của Cao Lãng, thịt của yêu thú cũng không thể bỏ phí, nên đã chế biến ăn luôn tại chỗ.
Thịt tươi của yêu thú có nhiều chất dinh dưỡng hơn động vật bình thường rất nhiều. Chỉ là mùi rất nồng, nếu không biết cách chế biến thì sẽ không thể ăn được.
Thế nhưng ở đây có rất nhiều thịt Hắc Mao Trư mà, dù sao cũng ăn không hết, ba người chỉ chọn phần ít mùi nhất, đem lên nướng.
Phần còn lại, chỉ có thể đem vứt đi. Đợi thời gian nó tự tiêu hủy, hoặc chờ đợi có yêu thú tốt bụng nào, đánh hơi đến, dọn dẹp thi thể hộ đám người Cao Lãng.
Sau đó con yêu thú tốt bụng đó, sẽ giao nộp lên yêu hạch của nó, coi như phí tiền bữa cơm trưa.
Lách tách.
Ánh lửa đốt lên, mùi hương thịt nướng lan toả, khiến cho cả ba người dù chưa nếm thử miếng thịt nào, đã có cảm giác rất muốn ăn rồi.
Cao Lãng nếm thử một miếng thịt, quả nhiên vị đạo không tồi, tay nghề của hắn vẫn chưa bị mai một.
" Lãng đệ, không tệ, không tệ." Vân Hi vừa cắn một miếng, ngay lập tức gật gù khen.
Chung Linh im lặng ngồi ăn, dáng ngồi nghiêm túc, bình tĩnh cắn từng miếng nhỏ, giữ dáng vẻ thanh nhã.
" Chủ yếu vẫn là do bản thân thịt yêu thú có chứa rất nhiều năng lượng, nên hương vị thịt mới có thể tươi ngon đến vậy." Cao Lãng lắc đầu cười.
" Không sai, không sai, thịt Hắc Mao Trư vốn ngon sẵn rồi, tay nghề Lãng đệ ngươi cũng chỉ bình thường thôi, nếu để người chuyên nghiệp làm nó, còn ngon hơn nữa." Vân Hi tươi cười gật đầu, nhanh chóng nói ra.
Cao Lãng tức xạm mặt lại, ta mới chỉ khiêm tốn một chút thôi, ngươi không phối hợp thì thôi đi, còn được nước lấn tới.
Tay nghề lão tử không ngon sao? Không ngon thì cũng đừng có ăn. Hiện tại bây giờ ba người ăn ở đây, người ăn nhiều nhất là ngươi đấy.
" Thịt của yêu thú mùi vốn dĩ rất nồng, Cao Lãng đã làm được như vậy, là rất giỏi rồi." Nhẹ cắn xuống một miếng thịt, Chung Linh bình tĩnh nói.
Sắc mặt Cao Lãng vốn đang khó coi, sau khi nghe được Chung Linh nói liền hoà hoãn lại, ôn hoà nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
Vẫn là Chung Linh hiểu ta, không như tên tên ngu xuẩn kia. Đã nấu cho ăn còn không biết điều.
Rắc rắc.
Bất chợt.
Cái que xiên thịt trên tay Vân Hi bị gãy làm đôi, cả người hắn cứng đờ ra.
" Không sao. Chỉ là ăn có chút vội, nên không may làm gãy." Sắc mặt chuyển biến nhanh chóng, Vân Hi cười bồi xin lỗi.
" Ngươi cứ ăn từ từ, ở đây nhiều thịt như vậy, ăn cũng không hết, chẳng ai tranh với ngươi đâu." Cao Lãng nhẹ nhàng nói, giọng hơi chút oán trách.
Ánh mắt nhìn Vân Hi có chút hả hê. Cay không? Cay không? Cái này là ngươi tự làm tự chịu.
" Ha ha, xin lỗi, xin lỗi." Vân Hi cười to nói, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt lại.
Cẩu nam nữ, chờ đó cho ta. Dám liên hợp lại đối nghịch với ta, lại còn trước mặt ta liếc mắt đưa tình, đừng để ta bắt được điểm yếu trả thù lại.
Bất chợt hắn cũng cảm thấy, thịt trong mồm hắn ăn không còn ngon như trước.
" Chẳng phải chúng ta đều chọn loại thịt ít mùi nhất hay sao? Nấu lên tất nhiên là còn mùi nồng của nó nữa đâu?" Vân Hi mỉm cười nói, trong lòng không cam tâm.
Cao Lãng hơi nhếch miệng, hai tay khoanh lại, dựa nghiêng vào gốc cây.
Vân Hi a. Ngươi càng vùng vẫy, thì thua càng thảm thôi. Đấu ai không đấu chứ đừng đấu với nữ nhân, nếu không thể nói lý, người ta sẽ không thèm nói lý với ngươi.
Chung Linh vẫn luôn duy trì sắc mặt lạnh nhạt, nàng rút kiếm, cắt một miếng thịt to hơn hai lòng bàn tay.
Giơ kiếm ra trước mặt Vân Hi, mũi kiếm chỉ về phía hắn, còn miếng thịt nằm trên thân kiếm.
" Ngươi nấu thử hộ ta một chút, thịt của Yêu thú nếu không biết cách nấu, mùi vị của nó sẽ giấu sâu bên trong thịt. Bên ngoài trông có vẻ không sao, nhưng nếu nếm thử, ăn sẽ không ăn được."
Chung Linh nhẹ nhàng nói, cả người nàng có chút lạnh.
Vân Hi sắc mặt cứng đờ, lộ ra vẻ sầu khổ, đưa ánh mắt cầu cứu Cao Lãng.
Chỉ thấy Cao Lãng không nói chuyện, một mặt vui vẻ nhìn hắn khiến Vân Hi cắn răng nghiến lợi.
Từ trước tới giờ, làm đại thiếu gia của Vân Gia gia tộc, Vân Hi đã bao giờ phải làm bếp núc đâu? Đừng bảo chỉ là nướng một miếng thịt, dù là nấu mấy món đơn giản, một chút cũng không biết.
Đây không phải đang làm khó hắn sao?
" Chung Linh cô nương, miếng thịt này vẫn để Lãng đệ. . . " Vân Hi mỉm cười, giọng nói hơi miễn cưỡng.
" Ngươi làm." Chung Linh chém đinh chặt sắt, khí thế dần tích tụ, ẩn ẩn còn có sát khí.
" Được, ta làm."
Vân Hi nghiêm túc nói. Trong lòng sầu khổ, cưỡi hổ khó xuống a. Hắn căn bản không biết nướng, thôi thì kệ, tới đâu hay tới đó.
Chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy.
Ban nãy Cao Lãng xiên thịt, nướng thịt như thế nào, Vân Hi đều nhìn rõ, thế nên hắn làm không khó khăn gì, xiên qua miếng thịt, để lên trên kệ nướng.
Sau một thời gian liền nhấc miếng thịt ra, hắn không biết điều chỉnh độ lửa, thế nên thịt chín không đều nhau, góc cạnh còn bị cháy đen.
" Ngươi ăn hết đi."
Chung Linh lạnh nhạt nói, sắc mặt nghiêm túc. Từ nãy đến giờ kiếm của nàng vẫn chưa hề để xuống, chỉ cần Vân Hi không ăn, nàng liền chém hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.