Hoàng Công Sơn của Thanh Hoa lâu từ nơi khác bay tới vẻ mặt lại có chút không vui, mấy chục vị Thánh Tông từ khắp nơi hội tụ đến đây, lại chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm loạn nội bộ, việc này nếu xé ra to thêm thì e là yêu tộc chưa đánh thì nhân tộc đã tự sát hại nhau rồi. "Các vị, bây giờ không phải lúc để nội chiến xảy ra đâu, lấy yêu tộc làm trọng, mọi chuyện khác về sau rồi giải quyết." Những Thánh Tông kia tuy không cam lòng, nhưng trước uy thế của Hàn Vũ Thanh thì không ai dám bước lên trước động thủ, lão già cùng phe với trung niên trở nên ôn hòa ôm quyền nói: "Các hạ nói phải, yêu tộc làm trọng không nên nội chiến, vị bằng hữu này xin hãy thả người." Lão thấy trung niên kia bị một kim xuyên ngực ghim trên đất vẫn còn cử động, thì biết được Hàn Vũ Thanh là đang cảnh cáo chứ không có ý định giết người. Thanh kiếm từ từ rút ra khỏi cơ thể của tên trung niên kia, bay trở về bên cạnh Hàn Vũ Thanh. Trung niên kia lui về vài bước tràn đầy vẻ kinh sợ không thôi, nếu một đòn vừa rồi mà mạnh thêm một chút thì e là hắn sẽ bỏ mạng ở đây. Hàn Vũ Thanh không thèm liếc mắt nhìn đám người mà quay người bay tới nơi mà Hàn gia đang đóng quân. Bảy ngày sau ở doanh trại Hàn gia, Hàn Vận Lai đang dạy đám thiếu niên trong tộc võ thuật, Hàn Tuyên thì dạy mấy đứa trẻ 5 6 tuổi đọc sách viết chữ, Hàn Tống và Hàn Xuyến thì đang ngồi đếm lại số người tổn thất ở trong trận chiến trước đó. "Thúc thúc." Hàn Vũ Thanh từ bên ngoài bước vào cúi người thê lễ với bốn vị gia chủ, Hàn Tống đứng dậy cười nói: "Thanh nhi, ngươi trở về rồi thì hãy quỳ xuống." Hàn Vũ Thanh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn quỳ xuống, bốn vị gia chủ đứng cạnh nhau bộ dáng trang nghiêm trước giờ chưa từng có. Hàn An, Hàn Phúc và Hàn Diệp cũng đồng dạng đã xuất hiện ở trong sảnh này, Hàn Tống cao giọng nói: "Hàn gia truyền lệnh, nay tứ gia chủ bọn ta tuổi đã xế chiều, muốn truyền chức vị tộc trưởng Hàn gia cho Hàn Vũ Thanh nối nghiệp tiên tổ phát triển gia tộc." Hàn Xuyến bàn tay lật lại một tấm lệnh bài màu lam quang nhạt xuất hiện, lão cao giọng nói: "Hàn Vũ Thanh bái lạy tổ tông nhậm chức tộc trưởng." Lệnh bài này ẩn chứa pháp lực mà các đời tổ tiên Hàn gia lưu lại, không biết vì sao pháp lực trên đó không hề bị phai nhạt sau vài vạn năm, Hàn gia từ lúc thành lập đều xem lệnh bài này như là tổ tiên hiển linh, mỗi một đời tộc trưởng đều lưu lại trên đó pháp lực của mình. Hiện tại bốn vị gia chủ truyền lệnh bài gia tộc cho Hàn Vũ Thanh, cũng không phải là do gia chủ chân chính truyền ngôi, chỉ là thay mặt Hàn Ma Viêm đã chết truyền ngôi. Hàn Vũ Thanh cùng tất cả người của Hàn gia đều quỳ gối cúi đầu cung kính trước lệnh bài, Hàn Diệp là cung chủ, nhưng cũng chảy trong mình huyết mạch Hàn gia, đương nhiên không thể bỏ qua lễ nghi trước mặt tổ tiên. "Hàn Vũ Thanh nguyện dốc hết sức mình bảo hộ Hàn gia, giúp Hàn gia tiến bộ làm sáng lạng tổ tiên trên trời." Hàn Vũ Thanh khấu đầu chín cái rồi trịnh trọng đứng dậy, ngón tay điểm lên một đạo pháp lực khảm vào bên trên lệnh bài, khí tức vừa vào đã bị lệnh bài chuyển hóa rồi phong ấn. Lệnh bài phóng xuất ý niệm bao phủ Hàn Vũ Thanh chỉ trong nháy mắt đã thu về, bốn vị gia chủ quỳ một chân hướng Hàn Vũ Thanh ôm quyền nói: "Chúc mừng tộc trưởng được tổ tiên tán thành." Hàn Vũ Thanh mỉm cười nói: "Mọi người đứng dậy đi, đều là người nhà không cần phải lễ nghi quá mức." Rất nhanh tiệc rượu đã được chuẩn bị ăn mừng tộc trưởng mới của Hàn gia, Hàn Tống quắc tay gọi Hàn Diệp tới bên cạnh nói: "Vũ Thanh, nhị thúc muốn nói cho ngươi nghe chuyện này." Hàn Vũ Thanh đang cùng Hàn Vận Lai chè chén thì ngưng lại nói: "Nhị thúc mời nói." Hàn Tống nhìn Hàn Diệp một chút cười nói: — QUẢNG CÁO —
"Đây là cháu nội của ngươi, Hàn Diệp là tên đích thân đại ca đặt." Hàn Vũ Thanh trừng lớn mắt tỏ vẻ kinh ngạc và xúc động nói: "Đây là con của Thiên nhi? Là cháu nội của ta à?" Hàn Diệp cũng là có chút bất ngờ, vừa rồi nhìn thấy nét mặt của người trung niên này có vài phần giống phụ thân, cứ nghĩ là huynh đệ hay thúc thúc, nhưng không ngờ lại là gia gia của mình. "Hàn Diệp xin ra mắt gia gia." Hàn Vũ Thanh cười vô cùng sảng khoái nhìn Hàn Diệp nói: "Diệp nhi, gia gia còn chưa từng gặp mặt phụ thân con một lần nào, cũng vì một vài lý do ngoài ý muốn, giờ đây gia gia trở về sẽ bù đắp lại hết, con có muốn gia gia tặng thứ gì hay không?" Hàn Diệp dù trước mặt chí thân trong lòng vui mừng, nhưng vẫn không quên tình huống trước mắt cười nói: "Gia gia, tình huống hiện tại khoan hãy nói tới chuyện này, chiến sự trước mắt còn chưa có nguôi ngoai, con thân là cung chủ chỉ có thể tham gia cùng mọi người tới đây thôi." Hàn Diệp vừa định rời đi thì một đệ tử truyền tin Vạn Niên Cung hốt hoảng chạy vào nói: "Cung chủ, yêu tộc động thủ đã dốc toàn bộ lực lượng hướng tới bờ, mọi chuyện đang cần ngài chủ trì." Hàn Diệp sắc mặt tối sầm không thể ngờ được yêu tộc đại bại vẫn còn có thể phát động lực lượng, Hàn Vũ Thanh nhìn ra được Hàn Diệp đang muốn một bước đột phá thành Thánh Tông. Nhưng do nhiều lần kiềm nén mới không thể độ kiếp ngay bây giờ, Hàn Vũ Thanh vỗ vai Hàn Diệp nói: "Con cứ đột phá, mọi chuyện bên ngoài cứ để gia gia lo liệu." Hàn Diệp nghe thấy câu này như trút được toàn bộ gánh nặng trên vai xuống, không hiểu vì sao chỉ một câu nói này của Hàn Vũ Thanh, khiến trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng, có lẽ đây chính là cảm giác chí thân mang lại. "Nói phó cung chủ thay mặt ta chủ trì, ta cần phải đột phá, đây là gia gia của ta, Hàn Vũ Thanh, ông ấy sẽ là tiên phong trong cuộc chiến này." "Dạ!" Đệ tử kia lập tức phi thân lên không trung bay đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mới là đệ tử nội môn mà tu vi đã là Vũ Cảnh thượng kì, nếu sau trận chiến này thì không biết sẽ lại có bao nhiêu nhân kiệt xuất thế. Hàn Vũ Thanh bàn tay lật lại đã nắm lấy trường kiếm phi thân ra ngoài, cũng trước khi đi khảm lên doanh trại Hàn gia một đạo kết giới, đó chỉ là kết giới che giấu khí tức sắp độ kiếp cho Hàn Diệp mà thôi. Mặt nước nổi lên ngàn cơn sóng làm cho mọi người tụ tập ở đây, đều dân lên cảm giác bất an vô tận. Du Bách Nhiên bước ra nắm lấy Trần Thủy hơi hất lên liền thấy sóng biển lắng lại, nhưng trên mặt nước lại xuất hiện chi chít đội quân yêu tộc mấy trăm vạn như là tổ kiến. "Không được để bất luận kẻ nào sống sót, giết không tha." Phong Mộc bay trên trời ra chỉ lệnh cho đại quân phía dưới, Mao Hy cũng là đứng trên thân thương ở không trung quan sát phía xa. Hỗn Huyết Ma Điệt Kính Trương thì ngồi trên lưng một con ô quy to lớn, từng đợt yêu tộc tiến quân như vũ bão làm ai cũng kinh hãi. "Vạn Kiếm Phi Thiên." Từ sau lưng nhân tộc đột nhiên lao ra hàng vạn thanh kiếm hướng tới đại quân yêu tộc mà đánh, Hàn Vũ Thanh vừa tới không nói hai lời đã động thủ trước tiên. "Quần công, mau ngăn lại." Phong Mộc vỗ cánh tạo ra lốc xoáy ngăn trở kiếm quang, Mao Hy hóa to trường thương quẹt ngang ngăn trở, Kính Trương thì dùng huyết vụ tạo thành hộ thuẫn. Hàn Vũ Thanh đứng một mình ở không trung nhìn ba đại yêu nhân toàn lực ngăn trở thì cười nhạt nói: "Đã vậy thì thử thêm nhiều kiếm một chút." — QUẢNG CÁO — Dứt lời thì mưa kiếm ngày một nhiều hơn trước, ba đại yêu nhân ngăn trở đã có chút không kịp, mấy ngàn yêu tộc bị kiếm xuyên thủng lấy mạng. "Chết!" Mặt nước nổi lên một cái long vĩ to lớn hướng tới Hàn Vũ Thanh quất tới, hắn cũng là giơ tay trước ngực xuất hiện trường kiếm ngăn trở. Nhưng vẫn là bị một đuôi này đánh bay ra ngoài ngàn trường, tông vào không ít tảng đá mới dừng lại được thân hình. "Ha ha ha ha, cứ tưởng Kiếm Tông sẽ mạnh thế nào, thì ra chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi." Cột nước dâng cao vạn trượng lộ ra thân ảnh một con ác long, Ma Hải Long Vương ra đòn thành công thì vô cùng đắc ý, Hàn Vũ Thanh đứng dậy phủi bụi trên áo vẫn là bộ dáng như chưa có gì xảy ra. "Ngươi nghĩ có thể làm ta thụ thương bằng phương thức đơn giản đó?" Ma Hải Long Vương kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Thanh sau đó ngửa đầu cười nói: "Được, được, vậy ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại." Một đuôi của Ma Hải Long Vương lần này quật xuống mặt biển tạo ra sóng xung kích sắc bén lao đến, Hàn Vũ Thanh hai ngón tay chém tới tạo thành kiếm khí cắt nát sung kích. "Kiếm Trảm!" Hàn Vũ Thanh lao tới tốc độ cực nhanh một kiếm đã khảm lên ngực Ma Hải Long Vương một đường kiếm, máu tươi phun ra làm cho yêu tộc sửng sốt không thể tin vào mắt của mình. Ma Hải Long Vương đã đạt tới đại viên mãn, còn cách Chuẩn Đạo không xa mà lại bị một kiếm của Thánh Tông viên mãn đánh thụ thương, so về nhục thể thì chỉ có Ngưu Hoàng Kim Khải mới là cường đại nhất. Nhưng Ma Hải Long Vương cơ thể cứng cáp cũng không phải kẻ yếu, vậy mà một kiếm chém tới đã tạo ra thương thế. "Tên này không phải là nói khoác với chúng ta chứ? Mới bị nhất kiếm đã thụ thương rồi." Mao Hy lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía chiến trường của Ma Hải Long Vương. Trước khi tấn công thì tên Ma Hải Long Vương đã khoác lác với chúng yêu rằng nhục thân của hắn, dù là Kiếm Tông cũng không thể đả thương, nhưng so với việc mắt thấy tai nghe thì không mấy phần tin tưởng. "Làm sao có thể?" Ma Hải Long Vương nhìn xuống ngực mình có một vết máu, hắn thực sự rất cường đại về mọi mặt tu luyện, nhục thân này rèn dũa trong hỏa ngục không thua kém Ngưu Hoàng Kim Khải. Vậy mà chỉ bị một kiếm của nhân tộc cắt vào làm tổn thương, bản thân hắn thấy đây là một sự sỉ nhục liền gầm lớn: "Bão Vũ Chi Nhận, Thủy Thượng Phiêu!" Một cơn bão ập tới tạo ra cuồng phong sắc bén cùng với cơn mưa nặng hạt, Ma Hải Long Vương bay lượn trong bão lại trở nên nhanh nhẹn và linh hoạt hơn rất nhiều. "Băng Cực Tuyết Vực!" Hàn Vũ Thanh phóng xuất ra khí vực hàn băng đặc trung của Băng Tiên Điển, làm cho gió bão trở lạnh, cơn mưa nặng hạt lại hóa thành bông tuyết rơi xuống. Nhưng không được bao lâu thì bị long âm của Ma Hải Long Vương quấy nhiễu, Khí Vực dao động hồi lâu lại ngưng tụ băng hoàng đánh tới. Ma Hải Long Vương lại chỉ một trảo đã xé băng hoàng ra làm ngàn mảnh, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào với nó. "Kiếm Vực Chi Lĩnh." Hàn Vũ Thanh cười nhạt Kiếm Vực lại mở ra cùng với Tuyết Vực dung hợp tạo thành hai lĩnh vực cùng lúc xuất hiện. "Song Vực? Ngươi lại còn có thiên phú này?" Ma Hải Long Vương thật không ngờ Hàn Vũ Thanh lại còn một chiêu này, dùng Khí Vực chồng lên Khí Vực tạo ra song sinh lĩnh vực. Dù là cường giả có khả năng bộc phát hai Khí Vực cùng lúc cũng khó mà làm được như vậy, Hàn Vũ Thanh ghim kiếm xuống đất, hai tay đặt ở chuôi tạo ra khí thế kinh thiên. — QUẢNG CÁO —
Phượng minh vang lên lại thêm một đầu băng hoàng được ngưng tụ, lần này xung quanh nó còn được mấy thanh trường kiếm xoay quanh. Ma Hải Long Vương cũng rít lên một tiếng long âm vang trời lại thêm hắc khí dâng trào tạo thành vũ bão âm u như địa ngục, nó rít lên toàn thân bao phủ trong một màu đen không thấy điểm cuối cùng. "Long Uy Như Sấm, Ma Nộ Cửu U!" Ma Hải Long Vương mang theo vô tận sóng lao tới Hàn Vũ Thanh, Hàn Vũ Thanh cũng là cưỡi trên băng hoàng mang theo vô tận kiếm ý bay tới không chút sợ hãi. "Giết!" Không biết từ khi nào Mao Hy và Phong Mộc đã xuất hiện phía sau Ma Hải Long Vương cũng đã thôi động ra một đòn toàn lực trợ giúp tiêu diệt Hàn Vũ Thanh, nhưng đột nhiên không gian chấn động lại có một thân ảnh vạn trước khác xuất hiện. "Thiên Kiếp Xà Ảnh." Đắng Xà Thiên Thê đột nhiên xuất hiện từ trong không gian, mang theo độc khí tạo thành trận pháp sương mù bao phủ hai yêu tộc kia lại. "Hai tên tiểu tử phản bội, tận hưởng độc khí của ta đi." Trong làn khói độc màu lục đậm đặc lại có bóng dáng liên tục lướt ngang, đột nhiên khí độc lại có thêm một màu vang hòa lẫn vào trong đó. "Độc của bọn ta dung hợp thì hai ngươi chỉ cần chờ chết." Âm thanh của Phùng Càn Dương cũng từ trong khí độc phát ra, Phong Mộc xòe lục dực liên tục vỗ mạnh tạo ra cuồng phong, ý đồ thổi bay khí độc tan đi. "Vô ích." Một cái đuôi rắn quật vào lưng của Mao Hy làm cho hắn lộn nhào tới phía trước, ngay ở chỗ hắn đang ngã tới lại có một cái miệng lớn khác há ra. Phong Mộc phản xạ nhanh nhạy đã kéo Mao Hy trở lại bên mình, cũng vì vậy mà hai người đứng chung một chỗ, bị đuôi của Cố Mạch trói chặt không thể thoát thân. "Bản thể!" Mao Hy và Phong Mộc nhìn nhau rồi quát lớn, một người thì hóa thành Thôn Thiên Thạch Hầu ngàn trượng, một người thì hóa thành Phong Thiên Bằng ngàn trượng, nhất thời đuôi của Cố Mạch bị bản thể hai yêu tộc làm cho nới lỏng ra. Phong Mộc tốc độ cao đã vụt ra khỏi trước khi cái đuôi kia một lần nữa trói chặt, nhưng Thôn Thiên Thạch Hầu thì lại không may mắn trốn thoát, lại tiếp tục bị sức mạnh kinh khủng trói chặt cơ thể. "Ta ra ngoài sẽ tìm cách cứu ngươi." Phong Mộc bay lên trời thoát ra khỏi khí độc, cứ tưởng bản thân đã thoát thì không biết khi nào bản thể Tử Vong Hải Hoàng Xà của Phùng Càn Dương đã ngay bên cạnh. "Ngươi rất nhanh, nhưng ta rất tiếc." Phùng Càn Dương dùng xà thể quấn quanh Phong Mộc rồi lại lôi xuống độc trận, cả hai muốn thoát thân nhưng lại không thể. Hỗn Huyết Ma Điệt lập tức hóa ra bản thể từ phương xa lao tới hướng này như bay, những vị Thánh Tông yêu tộc khác cũng lần lượt theo sau. "Đối thủ của các ngươi là bọn ta." Mười đạo nhân ảnh xuất hiện ngăn cản bước chân của hai mười vị Thánh Tông, Kính Trương trong mắt tràn đầy rung động nói: "Các ngươi không phải đã bị tịnh hóa chi lực dày vò sao?" Xích Diễm Hải Sa Phi Nhận đi đầu vẻ mặt tràn đầy sát ý nói: "Tịnh hóa đó đã được giải trừ rồi, ngươi cũng phải thử qua một chút, mùi vị trả thù của bọn ta chứ." Phi Nhận hóa thành một đầu cá mập ngàn trượng, toàn thân bốc lên hỏa diễm và nham tương nóng rực, bản thể Xích Diễm Hải Sa đã toàn lực triển khai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]