Chương trước
Chương sau
"Bọn ta sợ ngươi sao?"
Một Phong Mộc là người đầu tên hóa ra bản thể Phong Thiên Bằng, cùng lúc đó là Thôn Thiên Thạch Hầu, Hỗn Huyết Ma Điệt của hai vị khác cũng đồng thời phát động.
"Các ngươi..."
Ma Hải Long Vương còn chưa kịp hồi thần đã con ngươi co rút lại.
"Tuyệt Kỹ Dung Hợp, Tam Hoàng Tam Cực Chi Sát!"
Thanh quang chiếu rọi làm cho một vùng hải vực âm u trở nên yêu dị bởi màu lục của ba vị yêu tộc.
"Khốn!"
Ma Hải Long Vương dùng toàn lực bộc phát ra mà chạy trốn, hợp kỹ của ba vị yêu tộc này không đơn giản là mang sức mạnh cường đại, mà còn là tịnh hóa yêu khí cường độ cao.
Phong chi lực của Phong Mộc là mài dũa yêu khí, cùng với thổ thuộc tính của Mao Hy làm yêu khí không còn tinh thuần, cuối cùng là hỗn huyết của Hỗn Huyết Ma Diệt sẽ trộn lẫn vào yêu khí.
Yêu tộc bị dính phải một chiêu này cũng khó mà giữ được bình tĩnh, đại lương yêu khí hao tổn thì sẽ trực tiếp mang theo tu vi rơi xuống, khả năng cao là không thể trở lại vì tịnh hóa đã ăn sâu vào cơ thể.
Ma Hải Long Vương khó khăn lắm mới vừa đột phá đại viên mãn Thánh Tông, tất nhiên sẽ không nguyên ý bị dính phải loại tịnh hóa này của ba tên yêu tộc kia.
Thiên Thanh Hùng đột nhiên nhận ra điều bất thường liền gầm lớn:
"Các vị mau tránh!"
Mười người còn đang ngây người không biết chuyện gì thì Ma Hải Long Vương đã quay trở về, cùng lúc đó thanh quang tịnh hóa kia vừa vặn rơi xuống chỗ mười yêu tộc tộc trưởng.
Một cổ tịnh hóa chi lực ào ào truyền vào cơ thể làm cho bọn họ đau đớn lăn lộn trên đất.
"Các ngươi..."
Tộc trưởng Xích Diễm Hải Sa trừng lớn mắt nhìn ba người vốn đang cùng phe với bọn họ, lại bất ngờ động thủ thật không thể tin được.
"Các ngươi vốn đã vô dụng rồi, cứ để bọn ta dọn xác cho, yên tâm đi, tộc nhân của các ngươi vẫn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý."
Mao Hy cười hắc hắc vác trường thương trên vai ngồi ở một vách đá, Ma Hải Long Vương cười tà tà nói:
"Sao hả? Bản tọa không thể chống lại dung hợp kỹ của các ngươi, nhưng bản tọa có cách cho các ngươi không thể dùng được nó."
Thiên Thanh Hùng quay đầu nhìn Đằng Xà Thiên Thê với vẻ mặt tràn đầy không cam lòng, Đằng Xà Thiên Thê vẫn là bộ dáng nằm ở trên đất như hết lực truyền âm nói:
"Nhị đệ, đem bọn họ đi."
"Không, đại ca đem họ đi."
Đằng Xà Thiên Thê còn chưa kịp phản ứng thị mặt biển đột nhiên xuất hiện xoáy nước, cột sáng kim sắc từ trời cao giáng xuống tới tận đáy biển, Thiên Thanh Hùng đã hiến tế tu vi và nhục thân của mình cho thiên địa.
"Nhị đệ!"
Đằng Xà Thiên Thê tràn ngập thống khổ gào lên bi thương, nhưng Thiên Thanh Hùng lại kiên định quát:
"Dung Hợp Kỹ, Thời Không Ngưng Kết!"
Cự trảo giơ lên về phía lão đại với vẻ tràn đầy kiên định, Đằng Xà Thiên Thê kiềm chế đau lòng chiếc đuôi giơ phóng thẳng tới.
"Mẹ kiếp, ngăn chúng lại!"
Phong Mộc lục dực toàn lực thôi động làm cho nước biển chấn động liên hồi, nhưng cuối cùng vẫn đã chậm một bước so với Thiên Thanh Hùng và Đằng Xà Thiên Thê.
"Thời Không Ngưng Kết!"
Hai hậu đại yêu thú chạm nhau làm cho mười dặm xung quanh đột nhiên ngưng động, không một sinh linh nào rơi vào lĩnh vực này mà có thể cử động.
"Đại ca, mau đi!"
Thiên Thanh Hùng dùng hồn niệm truyền âm, Đằng Xà Thiên Thê lập tức xoay người quấn lấy mười vị tộc trưởng hướng về trên cạn mà chạy đi.
— QUẢNG CÁO —

Dung hợp kỹ cần có hai người thi triển mới duy trì được, Đằng Xà Thiên Thê vừa rời thì áp lực đè nặng lên Thiên Thanh Hùng, nếu không phải hắn thiêu đốt sinh mệnh làm đại giới, thì không trụ nổi tới ba hơi thở.
Ma Hải Long Vương mắt thấy con mồi đang chạy trốn liền tràn đầy phẫn nộ, toàn bộ pháp lực như biển trào ra muốn phá đi lĩnh vực này.
"Ngươi còn phải ở lại chơi với ta đấy!"
Thiên Thanh Hùng gầm lên thiêu đốt linh hồn dẫn thêm một cổ sức mạnh từ thượng thiên, Phong Mộc kinh hãi dùng hồn niệm quát lớn:
"Ngươi không muốn luân hồi nữa sao?"
Thiên Thanh Hùng không bận tâm tới bọn chúng mà nhìn tới tộc nhân của mình nói:
"Sau khi ta chết, truyền thừa này sẽ đứt đoạn, các ngươi đừng cố gắng thức tỉnh huyết mạch, bởi vì ta đã phong ấn toàn bộ lại rồi."
"Ngươi chết một mình đi, đừng có liên lụy bọn chúng!"
Ma Hải Long Vương đột nhiên bộc phát toàn bộ thực lực thoát khỏi ngưng kết, một trảo hướng tới ngực của Thiên Thanh Hùng vồ tới.
Thiên Thanh Hùng rất nhanh đã tự bạo làm cho toàn bộ không kịp trở tay, vốn đã dồn hết tinh thần vào việc dung hợp kỹ, vậy mà Thiên Thanh Hùng thiêu đốt hồn lực là để lại một vụ tự bạo sau cùng cho mình.
"Ahhhh, lũ thối tha, hết lần này tới lần khác chống đối bản tọa, mau, mau đem toàn bộ lực lượng tiêu diệt hết những tên bỏ trốn."
Ma Hải Long Vương gầm lớn tràn đầy tức giận không thể kiềm nén, Phong Mộc bay tới có chút không nghe lọt tai nói:
"Kế hoạch còn chưa thành, ngươi đừng có làm chuyện hồ đồ."
Mao Hy cũng là nhảy lên trảo của Ma Hải Long Vương thản nhiên nói:
"Bọn chúng chạy về phía nhân tộc, chúng ta không thể vọng động, chờ thời cơ đi."
"Chỉ một tên Kiếm Tông đã làm các ngươi sợ chết khiếp, tất cả theo ta lên bờ tắm máu nhân tộc, sát!"
Ma Hải Long Vương hất hai vị tộc trưởng ra dẫn theo đại quân mấy trăm vạn lao thẳng về phía bờ biển.
"Hết cách."
Mao Hy nhún vai lắc đầu cũng xem như bản thân không liên quan tới chuyện này, Phong Mộc cũng hừ lạnh nói:
"Để một tên ngu làm thủ lĩnh, vị sứ giả đúng là rất có mắt nhìn người."
Hỗn Huyết Ma Điệt từ nơi khác bay tới cau mày nói:
"Hắn lại nổi cơn điên rồi, yêu tộc sẽ ăn không ít thiệt thòi, giải thích với sứ giả đại nhân ra sao đây?"
Ba vị nhìn nhau cũng là bất đắc dĩ đi theo sau đại quân yêu tộc, dù sao cũng là bọn chúng phụ trách lên kế hoạch phụ tá, nếu bỏ mặc Ma Hải Long Vương thì khó mà chối tội.
Đằng Xà Thiên Thê vụt thẳng ra khỏi mặt biển lao tới doanh trại nhân tộc, vừa tới được thì tông vào trận pháp rồi kiệt lực gục xuống.
"Là yêu tộc! Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!"
Người canh gác thấy động tĩnh lớn liền kinh hãi quát lớn làm cho toàn bộ trên dưới gấp gáp thủ thế, Hàn Diệp và toàn bộ cao thủ cũng bay lên trời nhìn tới phía này.
"Cố Mạch?"
Phùng Càn Dương thấy chính là Đằng Xà Thiên Thê đang trọng thương nằm trước đại trận bảo hộ.
Hàn Diệp đảo mắt còn thấy được phía sau Đằng Xà Thiên Thê còn có mười người đang lăn lộn thống khổ.
"Đi xem một chút."
Hàn Diệp bay tới vượt ra trận bảo hộ rơi xuống phía trước Đằng Xà Thiên Thê, hắn chấp tay mỉm cười nói:
"Tới để nộp mạng?"
Đằng Xà Thiên Thê đôi mắt ảm đạm nhìn tiểu tử trước mặt hừ lạnh nói:
— QUẢNG CÁO —
"Nộp mạng thì không đúng, cầu cứu thì như thế nào?"
"Cầu cứu?"
Hàn Diệp nhìn từ trên xuống dưới tất thảy mười một yêu tộc, bộ dáng bọn họ thê thảm không tả hết, Đằng Xà Thiên Thê giọng yếu ớt nói:
"Bọn ta vốn không muốn tấn công nhân tộc, chỉ là phụng lệnh mà làm, lại còn bị đồng tộc phản bội đánh cho không kịp trở tay."
Phùng Càn Dương từ nơi xa bay tới nhướng mày hỏi:
"Bạo Phách đâu?"
Bạo Phách chính là tên của Thiên Thanh Hùng, Cố Mạch ngước nhìn lão bằng hữu cười nói:
"Cột sáng lúc nãy, chính là hắn."
Phùng Càn Dương con ngươi co rụt lại tràn đầy không tin được, bốn người bọn họ nhiều năm giao hảo sao nói thành kẻ thù thì liền thành kẻ thù.
Phùng Càn Dương cũng là một đầu Tử Vong Hải Hoàng Xà của yêu tộc, tuy không phải hậu đại thần thú, nhưng là một đầu biến dị yêu thú cực kì hiếm thấy.
Biến dị yêu thú là trong một chủng loại sinh ra một loài mới khác biệt rất nhiều so với tổ tiên, huyết mạch, thân thể hay pháp lực đều không thể tương giống kẻ cùng loài.
Biến dị yêu tộc được chia làm hai loại, một là thiên sinh biến dị vô dụng, vừa sinh đã chết hoặc là không thể tu luyện, bị đồng tộc giết đi, thứ hai là thiên tài một bước thành cường giả như Phùng Càn Dương.
Năm đó bọn họ bị tên sứ giả kia uy hiếp tới thân nhân trong tộc, Phùng Càn Dương thì vốn không có tộc bởi vì bản thân là yêu tộc biến dị, căn bản không sợ uy hiếp mà đầu quân cho nhân ngư tộc.
Những người khác không vì tộc nhân, thì cũng là vì lợi ích riêng của bản thân mới chấp nhận chiến tranh.
Bốn người đồng tâm nhất thể lại chỉ trong vài tháng ngắn ngủi này đã mất đi hai vị, nổi đau xé lòng không ai có thể tả hết.
"Lão tam chết trong tay nhân tộc, lão nhị chết trong tay yêu tộc, ta vẫn là nên gạt bỏ thù hận với nhân tộc thì tốt hơn, dù sao họ vẫn đáng tin hơn lũ khốn kia."
Đằng Xà Thiên Thê hơi thở nặng nề rất muốn ngất đi, nhưng vẫn cố gượng để đợi câu trả lời của nhân tộc.
"Vì sao ta lại giúp ngươi?"
Hàn Diệp chấp tay sau lưng thờ ơ nhìn Đằng Xà Thiên Thê, Cố Mạch thở dài nói:
"Không giúp cũng được, nhưng sau khi giết hết bọn ta rồi thì hãy chờ đi."
"Chờ điều gì?"
Hàn Diệp nhướng mày có một chút kinh ngạc, hắn rất hứng thú với hai chữ chờ đi mà Đằng Xà Thiên Thê nói.
"Đương nhiên là yêu tộc mấy trăm vạn ồ ạt đổ lên bờ rồi, cùng với kẻ có tu vi cường đại hơn cả vị Kiếm Tôn kia của các ngươi, nếu ta còn sống thì có thể giúp các ngươi nói ra điểm yếu ở binh trận yêu tộc."
"Cung chủ, đại cung phụng đã gửi đại quân của chúng ta đến, chờ ngài an bài."
Hàn Diệp lóe lên hào quang nhìn Đằng Xà Thiên Thê nói:
"Điểm binh trận thì không cần bận tâm đâu, chỉ cần các ngươi chịu làm yêu thú bảo hộ cho Vạn Niên Cung, ta sẽ đảm bảo mạng của ngươi sẽ an toàn."
Cố Mạch ánh mắt có chút hào quang quỷ dị như đang nhìn một tên quái đản vậy, phía sau truyền tới âm thanh của những tộc trưởng yêu tộc đang bị tịnh hóa chi lực ăn mòn gào lên:
"Mơ đi!"
"Bọn ta thà chết chứ không làm tọa kỵ."
Hàn Diệp nhìn bầu trời phía xa xa thở ra một hơi quay người nói:
"Được thôi."
Lời này vừa ra liền thấy khí tức của mấy chục vị Thánh Tông đã khóa chặt đám người yêu tộc vào giữa, chỉ cần Hàn Diệp bước đi thì nhất định sẽ động thủ lấy mạng bọn họ.
"Cung chủ xin dừng bước."
Phùng Càn Dương quỳ một chân trên đất tràn đầy cầu khẩn, nhân ngư tộc đã trở thành tộc phụ thuộc cho Vạn Niên Cung, lão giờ đây cũng đã trở thành người của Vạn Niên Cung, chỉ cần khuyên được cung chủ giúp họ thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
— QUẢNG CÁO —

"Cung chủ, bọn họ chỉ là nhất thời tức giận mới nói ra những lời này, xin ngài hãy khoan dung độ lượng xem xét việc này."
Cố Mạch ngước nhìn lão bằng hữu của mình thở dài ra một hơi nói:
"Đồng ý."
Lời này vừa ra làm cho mười vị phía sau ngơ ngác, nhưng cũng đành chấp nhận kết cục như thế này mà thôi, dù sao mạng sống của bọn họ mỏng manh như tơ, còn lựa chọn nào khác sao?
"Vạn Niên Cung chủ, chí ít ngươi cũng phải chia cho bọn ta vài con chứ, đừng có tự ý quyết định."
Một trung niên tu Thánh Tông trung kì vẻ mặt âm trầm lên tiếng nói, những người khác cũng lập tức gật đầu tỏ ý định cùng quan điểm với trung niên, sau cái chết của Ngưu Hoàng Kim Khải, bọn họ đã biết được giá trị thực sự của một hậu đại thần thú sau khi chết đi, nếu thực sự giết được một con trong đó thôi, cũng đã là cơ duyên cả đời này không cầu được.
"Các ngươi có ý kiến với hài tử của ta à?"
Một cơn gió xuân thổi tới làm cho người ta cảm thấy ấm áp tràn trề, theo sau đó là cánh họa ngưng tụ ra bóng dáng xinh đẹp kiều diễm của Kiều Nguyệt Nga, nếu Hàn Vũ Thiên ở đây thì sẽ thấy nàng ấy đã thay đổi rất nhiều về vóc dáng, về vòng một và vòng ba đã phát triển khiến cho nam nhân phải si mê, nữ tử còn phải ganh tị vài phần.
"Hoa Vương, ngươi nói như vậy là thực sự không muốn giao ra?"
Trung niên kia nét mặt lại trầm xuống vài phần kèm theo một chút khí tức uy hiếp, Kiều Nguyệt Nga cười nhạt nói:
"Vạn Niên Cung là của thiên hạ, tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất và đem về lợi ích cao nhất cho nhân tộc, các vị không phải là muốn tự làm theo ý mình chứ?"
"Hừ, lợi ích cao nhất chính là giết chết bọn chúng rồi phân phó bảo vật cho nhân tộc, đó mới chính là tuyệt đại lợi ích mà Vạn Niên Cung phải hướng tới."
Một lão già bước ra vẻ mặt bình thản lời nói tràn đầy uy nghiêm của bậc Thánh Tông, tất cả cao thủ xung quanh cũng đồng loạt hô hào tràn đầy tán dương.
"Nhưng nếu lão phu muốn họ sống thì sao?"
Cao Tùng Bách đột nhiên xuất hiện ngồi phía trên cổng thành nhìn đám cao thủ nhân tộc đang tràn ngập lòng tham với bầy yêu thú trước mặt.
"Chiến tranh trước mắt còn dám nội bộ xáo trộn, xem ra phải giết hai kẻ này để răn đe rồi."
Hồ Niên ngồi trên cái hồ lô lớn vẻ mặt thờ không chút bận tâm đám người trước mắt sống hay chết.
Những vị Thánh Tông mạnh nhất lại cùng chung một phe làm cho ý đồ của đám người này có chút ngoài ý muốn, Hàn Diệp lúc này mới thở dài nói:
"Nói phó cung chủ đến đây thu thập bọn chúng, ta đi xem quân trận."
"Dạ."
Quản sự ôm quyền thi lễ rồi bay về một hướng khác, Hàn Diệp chấp tay sau lưng bước đi không thèm bận tâm tới chuyện phía sau.
"Giết nó!"
Lão già và trung niên đồng thanh quát lên lao thẳng tới Đằng Xà Thiên Thê, khí tức của nó là yếu nhất trong mười một yêu tộc có mặt ở đây, nếu liên thủ giết thì dù là ba vị cường giả Thánh Tông đứng đầu cũng không ngăn được.
"Thứ lỗi, lão phu đang chấp hành mệnh lệnh tông chủ."
Một thanh âm già nua từ phía xa truyền tới, cùng lúc đó là mười đạo dây xích quấn lấy cổ của mười tên yêu tộc kéo vào không gian, phía trên đỉnh đầu của Đằng Xà Thiên Thê Cố Mạch lại có một bàn tay thò ra từ không gian.
Kéo một cái liền thu thân hình vạn trượng của nó vào một vùng không gian khác, chỉ trong chớp mắt đã lấy đi mười một đầu yêu tộc ngay trước mặt tất cả mọi người.
Cao Tùng Bách, Hồ Niên và Kiều Nguyệt Nga thấy Giao lão đã động thủ, liền rời khỏi vị trí đã đứng để tránh thoát mấy chục đạo công kích nhắm vào mặt đất trống phía dưới.
"Cung chủ Vạn Niên, ngươi lại dám đem bọn chúng đi, chịu chết!"
Trung niên kia mắt thấy tài nguyên trời ban trong một chốc đã bị vụt khỏi tay, liền lên cơn điên toàn lực công kích tới phía Hàn Diệp.
Một thanh kiếm từ trời cao giáng xuống xuyên vào ngực của trung niên, cắm hắn xuống đất không thể cử động, nếu kiếm này toàn lực xuất ra thì chưa chắc trung niên này sẽ toàn mạng.
"Loạn càng thêm loạn, cần bản tông phải dạy cho các ngươi biết thế nào chừng mực sao?"
Hàn Vũ Thanh xuất hiện trên không trung làm cho toàn bộ mấy kẻ làm loạn phải sợ hãi lui về sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.