Chương trước
Chương sau
Mới đó mà đã hết một năm học, Hạ Tiểu Mễ vừa xuất viện đã bị ép ngồi vào bàn học. Oimeoi, nó đã là sinh viên tốt nghiệp đại học rồi, sao lại bắt nó học làm gì nữa chứ? Nhưng dưới sức ép của ông bà Hạ, nó đành lết xác nằm liệt trên phòng.
"Éo èo èo èo, èo éo éo éo, 115 đang trên đường vận tải, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Viện trưởng, hãy nghe máy đi,...."
Đang nằm phơi bụng, bỗng tiếng chuông điện thoại của nó vang lên. Hạ Tiểu Mễ lười biếng bới chăn, tìm điện thoại, sau đó nghe máy:"Ai dám phá tan giấc mộng của trẫm?".
"Chị hai, là em, Lạp Dương đây!". Đầu dây bên kia khẳng định là Hạ Lạp Dương
"Ừa, có chi hơm?".
"Chị phải giúp đại ca thi học kỳ, ảnh méo hiểu cái vẹo gì sất!".
"Hả? Cấp 3 bên kia mày học qua rồi mà,sao không dạy nó đi? Vả lại, thành tích của nó đâu có tệ?". Nghe cậu than, Hạ Tiểu Mễ liền nhíu chặt mày, hai cái thằng này giở chứng vậy?
"Ơ ờ thì....ảnh với em quên hết rồi! Đi mà chị, giúp em đi!".
"Haiz, Ok, vậy chị dạy em, mỗi giờ của chị đổi thành 1 giờ lao động không công của hai em trai, chịu hơm?". Hạ Tiểu Mễ cười tà.
"Ách, chị hai, làm vậy có quá không?".
"Không đâu cưng, 1giờ dạy đổi lấy 1 giờ lao động không công. Chốt nhé. Chiều mai 4h tan học Dương tử qua đón chị nha. Bye...". Cúp máy, nó cười. Hớ hớ hớ, vậy là có osin không công rồi.
...
Tan học, Hạ Tiểu Mễ vừa bước chân khỏi cổng trường đã thấy một nhóm người tụ tập lại. Nó có chút tò mò, vì vậy liền chen vào trong.
Giữa đám đông là hai người. Một người với chiếc moto đen, gương mặt đẹp trai mang vài phần lạnh lùng, cả cơ thể toát ra ba chữ "Cấm lại gần" to đùng. Đối diện cậu ta là một người đàn ông với gương mặt đẹp như thiên thần, khí khái thoải mái ôn hòa, miệng khẽ cười nhưng ánh mắt không giận mà uy khiến ai cũng vừa kính vừa sợ.
Hạ Tiểu Mễ nhìn hai người đàn ông đang đứng nhìn nhau, đôi mắt tạo ra tia sét kia mà vỗ trán cái "bốp". Nó chen vào đám đông, hướng tới hai người kia.
"Mễ Mễ"
"Chị Mễ".
Hai người nhìn thấy nó lập tức quay đầu, miệng hô lên. Khẳng định không nói thì ai cũng biết hai người kia là Lương Khúc Hành và Hạ Lạp Dương.
"Mấy người là thế nào? Sao lại đứng đây lườm nguýt nhau hửm? Có biết là chỉ vì hai người mà cổng trường bị ách tắc giao thông không?". Nó kiềm giọng trách mắng hai người.
Đám nữ sinh vốn đang ngưỡng mộ hai người đẹp trai, soái ca, bỗng dưng thấy nó trách hai người họ, liền sinh cỗ ghen ghét, lập tức xì xào bàn tán khiến Hạ Tiểu Mễ nghe mà tức muốn nổ não.
"Nè nè, sao con đó ghê quá vậy? Tự nhiên chen vô mắng hai người họ"_nữ sinh A
Định mệnh, lão nương là ai cần các người quản?
"Đúng á, đúng là cái loại trơ trẽn mà. Chắc là tới gây sự chú ý đó. Loại con gái này tớ thấy đầy rồi"_nữ sinh B
Mẹ kiếp, có mà cô trơ trẽn á. Cả nhà cô đều trơ trẽn.
"Phì, chắc là hám tiền thôi!"_nữ sinh C
Ơ hay, cái trường này toàn tiểu thư, lấy méo đâu ra người nghèo chứ mà thèm tiền?
"Ừ ừ, chí phải chí phải"_hưởng ứng
Chí phải cái quần què nhà các người á.
Trong lòng nó âm thầm giơ ngón giữa, hung hăng liếc đám con gái hám giai hám tiền kia.
Hạ Lạp Dương dường như cũng nhận ra điều bất thường, vì vậy bất bình lên tiếng thay chị:"Mấy cô còn nói nữa có tin đêm nay nhà mấy người sáng nhất đêm nay không?".
Hạ Tiểu Mễ phì cười. Mấy cô kia lập tức "im lặng là vàng", lủi nhanh trước khi có chuyện "không may" xảy ra.
"Mễ Mễ, tên đó sao lại ở đây?". Khúc Hành có chút không vui nhìn nó. Khẳng định cơn ghen lại bộc phát rồi.
Nó nhìn thằng em, sau đó nhìn anh:"Nó là em trai em. Anh có tin không?".
Anh nhìn nó, rũ mắt, sau đó mỉm cười:"Anh tin. Tất nhiên rồi!". Sau đó rất thân mật mà xoa đầu nó.
"C...C...C....C...Cái....cái méo gì đang xảy ra vậy?". Hạ Lạp Dương nhìn một màn trước mắt, dụi đi dụi lại mắt, dụi đến mắt như muốn lồi ra mà vẫn không tin nổi là nó đang để cho một người đàn ông xoa đầu mình.
Hạ Tiểu Mễ có chút đỏ mặt, cốc đầu cậu một cái:"Ảnh là anh rể tương lai của em đấy! Có gì mà bày ra cái vẻ mặt không tin như vậy?".
Câu nói của nó khiến Khúc Hành mặt phiếm hồng, nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn cách nó hành sự với Hạ Lạp Dương thì dường như nó nói thật. Mà....nó có nói.....anh rể?
Ngược lại, Hạ Lạp Dương thì trợn mắt há mồm, đôi mắt như một kênh TV nhiễu sóng. Cậu ở cùng Thôi Hoàng Ân đã lâu, đương nhiên biết tình cảm của cậu dành cho chị mình như thế nào. Liệu cậu có thể chịu nổi cú sốc này không khi biết nó đã có người mình yêu?
"Dương tử, Dương tử, HẠ LẠP DƯƠNG?".
"Hả? Dạ?".
Nó gọi cậu mãi mà không được, vì vậy đành hét lớn. Hạ Tiểu Mễ nói sẽ qua giúp cậu và Hoàng Ân giảng bài. Ban đầu anh có chút không vui, người có kinh nghiệm như anh, đương nhiên biết tình cảm của Thôi Hoàng Ân dành cho Tiểu Mễ là tình cảm nam nữ, sao anh có thể an tâm mà giao nó cho cậu ta chứ? Chỉ nghĩ đến cảnh nó và cậu cùng chung một phòng, ngồi cùng một bàn thôi đã khiến anh muốn điên lên rồi.
Nhưng nó lại nói, nếu anh không cho nó đi, thì từ này về sau không cần nhìn nó, vì vậy anh đành xuống nước, nói sẽ đồng ý với điều kiện nó phải cho anh đưa đón. Hạ Tiểu Mễ thấy anh đồng ý liền cao hứng chấp thuận.
Hạ Lạp Dương hít sâu:"Dạ, vậy đi thôi chị!". Thôi thì....chuyện này để cho đại ca và anh tự giải quyết vậy. Cậu là em trai, vì vậy cũng mong chị mình được hạnh phúc. Vì vậy, dù chị có chọn ai thì cậu cũng sẽ ủng hộ và chúc phúc.
...
"Mễ Mễ, có thật đây là....nhà không?". Lương Khúc Hành nhíu mi, nhìn vào hàng dài đoàn người mặc đồ đen trải từ ngoài cổng vào trong. Cái này, sao nhìn giống căn cứ của tổ chức xã hội đen gì đó hơn là nhà đó.
Hạ Tiểu Mễ ngồi kế bên anh cũng có chút giật mình. Lý do ư? Bởi vì......tại sao đám người này không cầm súng chứ? (t/g: ôi trời)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.