“Địa chỉ có vấn đề? Ý là sao?” Đàm Thịnh vừa nói, vừa cho xe tấp vào lề đường.
“Mấy người Tưởng Hải chính là đến cái địa chỉ đó rồi mới xảy ra chuyện.” Đồng sự cố ý hạ thấp giọng, trong tiếng nói lộ rõ sự căng thẳng và bất an khó giấu.
“Cũng là do tôi không biết cậu nói với tôi địa chỉ của người kia cung cấp chính là chỗ này —— nếu chẳng phải vừa rồi tôi rảnh rỗi lật xem sổ ghi chép, thấy phần địa chỉ đăng ký thì đã không kịp gọi ngay cho cậu rồi.”
Đàm Thịnh nghe mà không hiểu gì, đôi lông mày rậm nhíu chặt, gần như khóa thành một khối:
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Việc này có liên quan gì tới Tưởng Hải? Tưởng Hải chẳng phải đã c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n xe rồi sao?”
“Chuyện này dài lắm, khó mà giải thích rõ ngay được. Tóm lại cậu tuyệt đối đừng đến cái địa chỉ đó.”
“Ừ, tôi biết rồi, giờ đã dừng xe bên đường, cậu nói đi.” Đàm Thịnh thúc giục.
“Sư phụ tôi, lão Trần, cậu biết chứ? Cảnh sát kỳ cựu, từng xử qua vô số vụ án mạng. Ông ấy từng nói với tôi, trên đời này có những chuyện căn bản không thể dùng khoa học giải thích. Ông ấy còn lấy chính kinh nghiệm bản thân ra làm ví dụ —— một vụ án cực kỳ ly kỳ, chắc cậu cũng từng nghe qua.”
“Vụ án băm xác ở chợ Hương Thị.”
“Nhưng chắc cậu không rõ, lúc ban đầu vụ này chỉ được xếp vào diện mất tích bình thường...... Khi đó sư phụ tôi còn trẻ, tính ra đã mấy chục năm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/4797634/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.