“Ư —— oa oa! Đồ lão già thối tha, dám đ.á.n.h ta!”
Tiếng khóc nức nở lẫn la hét của một thằng bé vang lên, thanh âm tràn đầy oán hận và độc địa. Trong không gian tối tăm, âm thanh ấy vang vọng, nghe càng thêm thê lương rợn người.
“Còn nhỏ mà hỗn xược, chẳng biết tôn kính trưởng bối, đáng đánh.” Giọng một lão già lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngay sau đó là tiếng “bốp bốp” vang giòn.
Thằng bé khóc càng dữ dội, vừa khóc vừa kêu la:
“Ái da! Ông còn dám đ.á.n.h vào m.ô.n.g ta! Ông chờ đó, ta sẽ mách bà nội cho xem!”
Giọng lão già thong thả, u ám đáp lại:
“Cứ việc đi mách.”
“Vương Lanh Canh — Vương Lanh Canh — mày đứng đó thất thần làm gì! Còn không mau lại giúp tao!” Thằng bé quay đầu hét về phía cô bé váy đỏ.
“Không liên quan... tới ta.” Giọng nói chậm rãi, lạnh nhạt, hờ hững.
Thằng bé tức giận dậm chân:
“Chúng ta vốn là đồng bọn mà! Mày xem, tuổi tác chẳng hơn kém bao nhiêu. Hơn nữa chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao?”
Cô bé khẽ nghiêng đầu, giọng mang theo chút châm chọc:
“Ồ... Ngươi thật sự muốn ta làm bạn tốt của ngươi sao?”
Cậu bé lập tức im bặt, hiển nhiên cậu hiểu rõ “bạn tốt” trong miệng cô bé mang sức nặng khủng khiếp thế nào.
….
Trước mắt tối đen như mực, giơ tay cũng không thấy ngón.
Mộng cảnh khiến Lý Quế Lan còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi sau khi cái c.h.ế.t bao trùm thì đã nghe thấy tiếng cháu trai khóc lóc t.h.ả.m thiết. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/4797632/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.