Bác sĩ Phó: 【 Vì điều động công tác, tôi sắp rời thành phố B, e rằng sau này cũng sẽ không quay lại nữa. Tôi giới thiệu cho cậu một vị bác sĩ khác......】
Yến Linh Chiêu đọc xong tin nhắn WeChat mà bác sĩ Phó gửi đến, ngón tay dừng trên bàn phím, gõ: 【Bệnh của tôi còn có khả năng chữa khỏi không? Đại khái tỷ lệ là bao nhiêu?】
Tin nhắn gửi đi, phía bên kia lâm vào im lặng hồi lâu.
Yến Linh Chiêu chờ đợi, thấy vậy liền tắt điện thoại, chậm rãi bước về phía trước. Bước chân không nhanh không chậm, đi được chừng trăm mét thì điện thoại mới vang lên, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hắn lại cầm điện thoại lên.
Bác sĩ Phó: 【Cái này còn phải xem chính cậu】
Yến Linh Chiêu hiểu rõ, biết đây là cách nói uyển chuyển. Bệnh của hắn chỉ sợ rằng tỷ lệ chữa khỏi không cao.
Suy cho cùng, bệnh liên quan đến tinh thần vốn không dễ dàng chữa trị, chuyện này hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ đến đây, Yến Linh Chiêu khẽ rũ mắt, ngón tay cái lại lần nữa di chuyển, gõ ra một hàng chữ: 【Không cần phiền anh giới thiệu.】
Lần này, bác sĩ Phó trả lời rất nhanh: 【Xin lỗi】
Yến Linh Chiêu đáp lại một câu “Không sao đâu”, rồi nhét điện thoại vào túi quần. Đúng lúc ấy, hắn vừa đi đến ngã tư đường, đèn tín hiệu đang hiện màu đỏ.
Trong lúc chờ đèn xanh, khóe mắt Yến Linh Chiêu thoáng lướt qua, thấy bên cạnh cột điện dường như dán cái gì đó. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/4797628/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.