“Cốc cốc.” Yến Linh Chiêu giơ tay gõ nhẹ lên cửa.
Từ bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nam trầm thấp, điềm đạm: “Mời vào.”
Yến Linh Chiêu ấn xuống tay nắm cửa, đẩy vào.
Trong phòng, phía sau chiếc bàn làm việc duy nhất là một người đàn ông. Ông ta trông chừng khoảng bốn mươi tuổi, trong mái tóc đã điểm vài sợi bạc, khóe mắt hằn vài nếp nhăn mảnh. Ngũ quan cân đối, dáng người ngay ngắn; nhìn qua đã biết hồi trẻ hẳn là một người điển trai, nay dù đã có tuổi cũng chẳng hề kém đi, thậm chí còn toát lên khí chất chín chắn, cuốn hút.
Yến Linh Chiêu lễ phép trình bày mục đích: “Xin hỏi, ngài là bác sĩ Phó? Chúng ta đã có hẹn trước.”
Người đàn ông gật đầu, rõ ràng đã biết thân phận Yến Linh Chiêu. Ông khẽ đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện, giọng bình thản: “Mời ngồi.”
Yến Linh Chiêu khép cửa lại, bước đến và ngồi xuống.
Bác sĩ Phó buông cây bút máy trong tay. Trước đó, ông vẫn luôn cúi đầu, chăm chú ghi chép gì đó. Khi ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa của ông dừng lại trên người Yến Linh Chiêu, nói:
“Đổng Duệ đã nhắc với tôi về cậu, tôi cũng hiểu sơ qua tình trạng của cậu rồi… Vậy mấy ngày gần đây, bệnh của cậu có tái phát không?”
Yến Linh Chiêu khẽ lắc đầu: “Không có.”
— Với Yến Linh Chiêu, cách trực quan nhất để phán đoán mình có phát bệnh hay không chính là nhìn xem mặt trời có biến đổi không. Nếu không có mặt trời thì hắn sẽ quan sát người và đồ vật xung quanh.
Ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chu-nhan-quy-di/4797626/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.