Chương trước
Chương sau
Đây đúng là lời trong lòng của Cam Thiên Nhan, trên thực tế nàng thật sự nghĩ như vậy, chỉ có điều, nàng không có năng lực tổ chức lời lẽ nói rõ như Vân Dương, càng không thể nói làm người khác tỉnh ngộ.
Cho nên khi nghe thấy Vân Dương nói, trực tiếp cảm giác Vân Dương là tri kỷ đời mình, mỗi câu mỗi chữ như khắc ghi vào tâm khảm của nàng.
- Cho nên tiền bối trước đó không đồng ý và ngăn cản, điểm xuất phát cũng vì tốt cho đệ tử của mình, điểm này không có kẻ nào có thể xen vào, cho dù đứng ở lập trường bằng hữu, rất bất mãn với tiền bối, nhưng không ai có tư cách nói tiền bối sai, mà những người lần đầu làm sư phụ người khác như chúng ta, đây là vấn đề chúng ta phải suy nghĩ và sẽ đối mặt, người cùng tâm này, tâm đồng lý do này, tất cả đều giống nhau, chúng ta nhất định phải lý giải, càng phải lý giải thấu triệt!
Vân Dương nghiêm túc nói ra.
Cam Thiên Nhan thở dài thật sâu, hiền lành nhìn Giang Lạc Lạc, cười khổ nói:
- Nha đầu này thật sự quá ngây dại, nàng chỉ thấy cái trước mắt, nói dễ nghe là chí tình chí nghĩa, nhưng lại là tùy hứng làm bậy, nhưng cho dù như thế nào, ta tình nguyện để nàng oán ta nhất thời, cũng không muốn nhìn nàng tuổi già đau khổ sống qua ngày.
Vân Dương cười nói:
- Ta lặp lại lập trường của ta một lần, ta hoàn toàn lý giải suy nghĩ và cách làm của tiền bối, thậm chí đệ tử của ta sau này gặp tình huống như vậy, ta rất có thể sẽ làm theo cách của tiền bối... Chỉ có điều, tình huống bây giờ đã khác với lúc trước. Giờ này ngày này, Lạc Đại Giang đã là nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ, chúng ta sắp trở thành môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm. Tất cả ngăn cản đã không tồn tại, dù sao từ thân phận tông môn đơn thuần mà nói, ngược lại là Lạc Lạc đã có chỗ không kịp, ngài nói đúng không?
- Lạc Đại Giang chính là người lãnh đạo môn phái trung phẩm, mà Lạc Lạc chỉ là một đệ tử môn phái trung phẩm, đúng hay không?
- Điểm mấu chốt trong lo lắng của ngài, không gì qua được tương lai thành tựu của Lạc Đại Giang, hiện tại nó đã không tồn tại, bởi vì tiền đồ của hắn đã bừng sáng.
- Cho nên, những trở ngại và chướng ngại trước kia cũng không còn tồn tại!
Vân Dương mỉm cười nói:
- Tin tưởng đối với chuyện này, tiền bối nên cảm thấy vui mừng vạn phần mới phải, dù sao với ngươi với ta, đều là đại thiện.
Cam Thiên Nhan thở dài, nói:
- Vân phủ tôn nói thật sự có đạo lý. Nếu Cửu Tôn phủ đã có thành tựu như vậy... Lão thân sẽ không làm tiểu nhân nữa.
- Có điều...
Nàng trầm ngâm một chút, nói:
- Ta còn có một điều kiện, cũng chỉ khi điều kiện này ngồi vững, chướng ngại lớn nhất giữa bọn họ mới không còn!
Vân Dương nói:
- Tiền bối kính cứ nói rõ.
Cam Thiên Nhan nói:
- Vân phủ tôn vừa rồi nói quý phủ sắp trở thành môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, đó là việc chưa thành sự thật, nếu như các ngươi thành công tấn thăng trung phẩm trong lần này, ta sẽ không xen vào việc này nữa. Nhưng nếu như các ngươi thực lực không đủ, không thể thành sự... Việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn!
Vân Dương gật đầu:
- Đa tạ tiền bối hiểu rõ đại nghĩa! Việc này cứ ước định như vậy, ta đồng ý thay bọn họ, nếu là bản phủ cuối cùng vô năng tấn thăng trung phẩm, bản phủ không có mặt mũi nào bàn về hôn sự.
Vân Dương làm sao không biết, Cam Thiên Nhan hiện tại đã không còn mục đích nào khác, có điều chỉ trở ngại mặt mũi, cần một lý do xuống đài mà thôi. Lời nói này, chính là nàng tìm bậc thang cho mình.
Cam Thiên Nhan cười cười, nói:
- Có Vân phủ tôn đảm bảo, lão thân không hoài nghi, nhưng... Lạc Lạc trước tiên cần phải theo ta trở về. Môn phía tấn cấp chiến lần này, bản môn không có nắm chắc quá lớn về trận chiến cuối cùng, Lạc Lạc tới thật sự đúng lúc.
Giang Lạc Lạc chần chờ nhìn Cam Thiên Nhan, nói:
- Sư phụ, ngài sẽ không...
Ngài sẽ không nói không giữ lời lại bị Giang Lạc Lạc nuốt một nửa.
Cam Thiên Nhan cười cười, sẵng giọng:
- Nha đầu ngốc! Tranh thủ thời gian theo ta đi về.
Vân Dương cũng nói:
- Đệ muội yên tâm, tôn sư chính là người lỗi lạc, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu quả thật hữu tâm bổng đánh uyên ương, trực tiếp kéo ngươi rời đi là được, sao có thể... Ha ha, đằng sau ta sẽ căn dặn Đại Giang, phải nhanh cưới ngươi qua cửa, cấp bậc lễ nghĩa không thể phế!
Giang Lạc Lạc xoay người, nắm chặt tay Lạc Đại Giang, nói:
- Đại Giang, ngươi phải nghe cho kỹ, trận chiến này tuyệt đối không thể bại! Nếu ngươi bại, trì hoãn ta thành tân nương tử... Ta sẽ trực tiếp đánh chết ngươi!
Đám người cũng người bật cười.
Cam Thiên Nhan mặt đen bắt lấy Giang Lạc Lạc, nói một tiếng cáo từ, sau đó phi thân bay đi.
Chính mình vừa rồi trước ngạo mạn sau cung kính, thái độ thay đổi mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn không bằng đồ đệ mình nói lời hung hãn không cho người ta đất dung thân, ta dạy ra đồ đệ gì, giống như sợ mình không gả được, thậm chí còn phải vận dụng vũ lực…
Người đã đi, Lạc Đại Giang lúc này mới nói từng chữ:
- Sẽ không thua... Người đâu?
Vân Dương che mặt.
Đám người Thiết Kình Thương Sử Vô Trần Nhậm Khinh Cuồng Lan Nhược Quân Khổng Lạc Nguyệt đều giơ ngón tay cái về phía Vân Dương:
- Lão đại khẩu tài... Thật sự quá tốt!
- May mắn có miệng lưỡi dẻo quẹo của lão đại, nếu tu vi lão đại có thể bằng ba thành khẩu tài, nhìn khắp toàn bộ Huyền Hoàng giới, cũng khó tìm ra người sánh bằng!
- Không phải sao, nếu không có lão đại, chỉ sợ lão bà của Đại Giang sẽ chịu giày vò nhiều năm.
- Đúng a đúng a, cái miệng của lão đại dùng thật tốt!
Vân Dương mặt xạm lại:
- Tất cả đều câm miệng cho lão tử! Nhanh đi làm chuẩn bị đi! Chờ chút ai dám sơ suất, nhìn lão tử mặc kệ hắn chết đi!
Đám người cười ha ha.
Đến tận đây, Lạc Đại Giang xem như tháo được tảng đá lớn trong lòng, cảm giác như trút được gánh nặng sinh ra.
...
Bên phía Phượng Minh môn.
Trên đài cao, Phác Đức Song hiểu rõ tình huống bên phía Cửu Tôn phủ, đổi sang khán đài khác, chưởng môn Phượng Minh Bình Tung Nguyệt cũng hiểu rõ tình huống của Cửu Tôn phủ, nhưng cho dù Phác Đức Song hoặc là Bình Tung Nguyệt đều biết không nhiều.
Phác Đức Song còn tốt chút, dù sao bên cạnh hắn còn có Hoắc Vân Phong, trong quá trình nói chuyện cũng hiểu rõ chuyện cũ của Cửu Tôn phủ, so với tư cách trước mắt, dù sao thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm có tư cách khiêu chiến vị trí cuối cùng của Thiên Vận Kỳ trung phẩm, tư cách này rất đáng quý, cũng nói rõ vấn đề.
- Thế nào?
Bình Tung Nguyệt rất trực tiếp hỏi tình huống của Cam Thiên Nhan.
Nói thật, Bình Tung Nguyệt nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, Cam Thiên Nhan mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng lòng tràn đầy lửa giận đi sang, chỉ cần một lời không hợp liền khó tránh khỏi ra tay đánh nhau.
Với tu vi thực lực của Cam Thiên Nhan, thật sự không cần lo lắng an nguy của nàng, thế nhưng người Cửu Tôn phủ có tư cách đi tầng thứ ba Ngũ Trọng sơn, nơi môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm ụ tập, khẳng định là có lai lịch, tùy tiện xuất thủ khẳng định không ổn, lúc này lại thấy Cam Thiên Nhan mang theo Giang Lạc Lạc bình thản trở về, thậm chí khí chất lạnh lùng cũng biến mất, cho nên nàng càng cảm thấy hoài nghi sâu hơn.
- Việc này có biến số khác, chờ chút ta lại từ từ giải thích với ngươi, yên tâm, là chuyện tốt không phải chuyện xấu.
Sắc mặt Cam Thiên Nhan vẫn mang theo một ít phức tạp.
Đại khái đầu óc của nàng vẫn ở trạng thái mơ hồ.
Ta... Ta thật sự bị thuyết phục dễ dàng như thế sao?
Ta từ trước tới bây giờ không phải người lỗ tai mềm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.