Chương trước
Chương sau
- Hùng Thánh Vương, ngài dự định vi phạm hứa hẹn lúc trước sao?
Tần Nhược Cốc nếm thử mấy lần vô dụng, sau khi xạm mặt lại, hắn dùng sách lược lôi kéo.
Gấu đen lẩm bẩm:
- Bản vương không có quên, bản vương tuân thủ hứa hẹn nhất, nhưng bản vương sắp triệt để thực hiện xong hứa hẹn lúc trước.
Tần Nhược Cốc trợn mắt, hắn không dám tin:
- Cái gì? Ngươi...
Gấu đen hừ hừ cười một tiếng, đột nhiên vươn người đứng dậy, nó bay thẳng lên khán đài Ngự Thú tông, dùng hai tay gấu vỗ vào ngực mình, hét:
- Bản vương sắp hoá hình hống hống hống...
Nghe được Hắc Hùng Vương nói lời này, sắc mặt tất cả mọi người của Ngự Thú tông xám như màu đất.
- Khi ta hóa thành nhân hình có thể hồi phục thân tự do tự.
Đây là hứa hẹn giữa tông chủ sáng lập ra môn phái Ngự Thú tông với Hùng Vương, cũng là hứa hẹn giữa Hùng Vương với Ngự Thú tông.
Sẽ có một ngày Hùng Vương hoá hình, khi đó cũng không còn bất cứ quan hệ gì với Ngự Thú tông.
Bây giờ, một ngày này, rốt cục sắp tới sao?
...
Thua liền ba trận, Ngự Thú tông đại thế đã mất, xác nhận đã mất đi vị trí thứ sáu Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.
Người Ngự Thú tông đều hồn bay phách lạc, giống như bị rút đi cột sống, thân thể giống như hành thi.
Mấy ngàn năm vinh quang, hủy hoại trong chốc lát, làm đá đặt chân cho kẻ khác.
Lúc này, Vu Trường Thái môn chủ Thanh Minh môn xếp hạng thứ năm lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi Vân tông chủ định dừng bước hay tiếp tục khiêu chiến?
Vu Trường Thái lúc này lên tiếng đầu tiên, mục đích hắn hỏi thăm Vân Dương chính là muốn biết Vân Dương có hài lòng Cửu Tôn phủ nằm ở vị trí hạ giai trung giai trong Thiên Vận Kỳ hay không, nếu muốn, hắn không cần chiến đấu, nhưng nếu kiên trì tiếp tục khiêu chiến, chỉ sợ có lòng mơ ước với vị trí cao hơn.
Vân Dương cười cười:
- Đương nhiên tiếp tục khiêu chiến. Trước mắt không có bất cứ tông môn nào, bất kỳ người nào thủ thắng trước Cửu Tôn phủ, bước chân của chúng ta sẽ tiến tới không ngừng, nếu không ngay cả chúng ta cũng sẽ xem thường chính mình.
Vu Trường Thái nói:
- Tần chưởng môn, ngươi nói thế nào? Là dứt khoát nhận thua hai trận còn lại, hay là...
Vu Trường Thái hỏi câu nói này thật ra có ý vị thâm trường, trong lời có ý khác.
Đôi mắt Tần Nhược Cốc đỏ rực, hắn gào to:
- Chúng ta đương nhiên sẽ đánh trận thứ tư! Cửu Tôn phủ muốn lấy chiến tích toàn thắng thông qua Ngự Thú tông chúng ta, không có dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Vân Dương nhìn chăm chú vào hắn, khóe miệng vểnh lên đầy mỉa mai, nói:
- Tần chưởng môn, ngươi quyết định này, còn tính là... Hại người không lợi mình không.
Tần Nhược Cốc hừ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Đúng như Vân Dương nói, cách làm của Tần Nhược Cốc quả nhiên hại người không lợi mình.
Ngự Thú tông liên tiếp bại ba trận, dựa theo quy củ năm trận ba thắng, Ngự Thú tông bị thua biến thành kết cục đã định, cho dù kiên trì đánh trận thứ tư, thậm chí thắng được, vẫn không thể trở về vị trí cũ, chỉ trở ngại Cửu Tôn phủ tiến lên mà thôi, là điển hình hại người không lợi mình.
Nhưng bất kể nói thế nào, trận chiến này, Tần Nhược Cốc không thể không đánh.
Vân Dương đào chân tường ở trước mặt, hủy vương bài mạnh nhất của Ngự Thú tông, hắn không nuốt trôi cơn giận này.
- Vân Dương, ngươi vừa rồi âm thầm thông đồng với Hùng Thánh Vương, đi con đường mưu mẹo nham hiểm, làm cho bên ta không chiến mà bại, mặc dù trên quy tắc thua, nhưng trong lòng người Ngự Thú tông chúng ta không có thua!
Tần Nhược Cốc lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi đánh thắng trận thứ tư, chúng ta trực tiếp từ bỏ trận thứ năm. Nhưng trận thứ tư, trong lòng chúng ta, mới là trận chiến quyết thắng thua, Ngự Thú tông ta nhất định phải thật sự thắng Cửu Tôn phủ các ngươi một trận!
Rất nhiều người Ngự Thú tông, nghe thấy lời này đều gật đầu.
Không sai.
Trận chiến vừa rồi, Vân Dương thắng quá khó hiểu, nếu trong đó không có kỳ quặc, bọn họ sẽ không tin.
Chiến quả như vậy, chúng ta làm sao có thể phục?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Như vậy, Tần chưởng môn muốn so thế nào?
Ánh mắt Tần Nhược Cốc biến thành âm trầm.
- Trận thứ tư, chúng ta lấy Huyền thú chiến quyết thắng!
Hắn nói ra lời này, toàn trường xôn xao!
Huyền thú chiến?
Ngự Thú tông các ngươi lấy nuôi dưỡng Huyền thú làm tên, chiến tự nhiên bình thường, nhưng Cửu Tôn phủ người ta không phải môn phái như vậy.
Bọn họ tìm Huyền thú ở đâu?
Tần Nhược Cốc nói:
- Đã sớm nói trước trận thứ tư là tự chủ chiến, y theo quy củ ta có thể lựa chọn phương thức đối chiến, lấy hình thức Huyền thú đối chiến quyết thắng thua, song phương đều phái ra Huyền thú, để Huyền thú đánh một trận, đơn giản trực tiếp nhất. Vân chưởng môn đã tuân thủ quy củ ba trận trước của ta, sẽ không tính toán không tuân thủ quy tắc trận thứ tư chứ? Vân chưởng môn, xin gọi Huyền thú của ngươi ra.
Chợt nghe Tần Nhược Cốc nói như vậy, có vẻ có đạo lý riêng, Vân Dương ngươi vừa rồi trộm ra tay câu dẫn Hắc Hùng Vương, thắng quá khó hiểu, hiện tại ta dùng quy tắc ép ngươi, ngươi có gì mà oán trách?
Thế nhưng người bên phía Cửu Tôn phủ và những môn phái khác đều nhìn hắn..
Cách nói của ngươi đứng không vững, không nói trước ngươi lấy ra một con Huyền thú trấn sơn tham gia chưởng môn chiến đã là không chính danh, cho dù Vân Dương người ta câu dẫn Huyền thú nhà ngươi thì như thế nào, Vân Dương có bản lĩnh câu dẫn Huyền thú của ngươi, là do thủ đoạn của ngươi không tinh, cường độ nắm giữ Huyền thú nhà mình không đủ, có quan hệ gì với Vân Dương!
Mà ngươi bởi vì bị đào góc tường, tức giận làm ra việc này, hoàn toàn là hung hăng càn quấy khi bị thua mà thôi.
Đây là khi dễ công khai.
Còn có so đấu như vậy sao?
Người ta căn bản không có Huyền thú biết không, ngươi lại muốn người ta so cái này…
Giống như một mập mạp nặng ba trăm cân đánh cược với người gầy bảy mươi cân, mập mạp nói: Chúng ta so thịt mỡ! Ai nhiều thịt mỡ hơn, người đó thắng!
Ngươi đang chơi xấu, điển hình là kẻ không cần thể diện!
Vân Dương cũng ngây người, kinh ngạc nói:
- So, so Huyền thú?
Tần Nhược Cốc hừ một tiếng, thâm trầm nói ra:
- Vân chưởng môn, mời xuất chiến.
Sắc mặt Vân Dương biến thành kỳ quái:
- Nếu ta không có Huyền thú...
Tần Nhược Cốc thản nhiên nói:
- Vậy các ngươi có thể trực tiếp nhận thua. Các ngươi nhận thua, hai chúng ta sẽ dừng chiến đấu, trận thứ năm, cũng không cần tiến hành nữa.
Nghe nói lời ấy, sắc mặt Vân Dương rất khổ, cũng rất ngạc nhiên.
Tần Nhược Cốc nhìn thấy sắc mặt Vân Dương, trong lòng cảm thấy vui sướng, quả nhiên không gì sánh kịp. Vân Dương, ngươi cũng có hôm nay! Oa ha ha ha ha...
- Cửu Tôn phủ có nhiều át chủ bài hơn nữa, ta cũng không quan tâm, không phải một trận hay sao? Ta chỉ xuất động một đầu Huyền thú Vương cấp, chỉ cần các ngươi thắng, các ngươi có thể toàn thắng.
Hắn vừa dứt lời, một tia sáng màu đen xuất hiện, một con báo màu đen tỏa ra khí chất hung ác đứng đó, chiều cao bảy trượng, nó ngửa đầu lên trời gào thét, lắc đầu vẫy đuôi, răng nanh lóe sáng.
Ánh mắt Vân Dương nhìn về phía Hoắc Vân Phong trên đài cao, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của nó, hoặc có thể nói là xin giúp đỡ.
Hoắc Vân Phong thở dài, mặc dù hắn rất xem thường Ngự Thú môn Tần Nhược Cốc xuất chiêu này, nhưng chiêu này lại nằm trong quy tắc, cho phép tình huống xuất hiện.
- Cuộc chiến thứ tư, Huyền thú chiến!
Hoắc Vân Phong ung dung nói.
Một câu này đã thừa nhận cách làm của Ngự Thú tông phù hợp quy tắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.