Chương trước
Chương sau
Bên phía Cửu Tôn phủ đang ở trạng thái tốt đẹp, hăng hái, một bên khác thì lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan chưa từng có.
Bọn họ là đệ tử tinh anh của Huyễn Kiếm môn, bởi vì bị đào thải khỏi cuộc chiến Thiên Vận Kỳ nên trong lòng tích lũy rất nhiều uất ức, cho nên mới thiết lập trạm ở nơi đây, chặn đánh Cửu Tôn phủ, đánh lén tất cả thế lực nhỏ có tư cách tham dự cuộc chiến Thiên Vận Kỳ, ý tưởng chân thật không ngoài việc muốn chứng minh giá trị của mình: Các ngươi không cho chúng ta đi tham gia cuộc chiến. Nhưng chúng ta có thể dùng sự thật để chứng minh chúng ta tuyệt đối không thua kém những đệ tử hạt giống, chúng ta có thể đánh bại càng nhiều địch nhân.
Trên thực tế trong đó có chút thành phần tức giận.
Bọn họ tính toán rất tốt, nhưng suy nghĩ rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn nhẫn.
Bọn họ không nghĩ tới thế lực nhỏ vừa sáng lập không có danh tiếng như Cửu Tôn phủ, tùy tiện phái một người đệ tử đi ra lại có thể đánh chết người có thực lực mạnh mẽ bên phía bọn họ.
Thực lực thật mạnh, kiếm chiêu sắc bén, huyền khí hùng hậu, bất kỳ phương diện nào cũng vượt qua tất cả bọn họ.
Chẳng lẽ đệ tử môn phái có thể đi tham gia cuộc chiến Thiên Vận Kỳ đều hung tàn như thế sao?
Lúc này đệ tử Huyễn Kiếm môn nhớ tới đối phương đột nhiên đòi tiền mãi lộ, vào lúc chưa đáp lời, Hồ Tiểu Phàm bên kia đã không cho bọn họ thời gian giải thích, đã như hung thần ác sát lao đến.
Kiếm quang lấp lóe, người đã lao vào trong đám người phe mình.
Khi kiếm quang đột kích lóe lên, đám người phe mình đã tản ra, nhưng mà trong đám người tản ra, trên cổ vô số người đã phun máu tươi, sau đó xoay tròn và ngã xuống.
Một người trong đó kêu to:
- Dừng! Dừng lại! Chúng ta thả các ngươi đi qua là được.
Hồ Tiểu Phàm nhe răng cười một tiếng:
- Thế nhưng ta không có ý định buông tha đám rác rưởi không chịu giao tiền mãi lộ như các ngươi!
Hồ Tiểu Phàm càng không cần nói, trường kiếm nhuốm máu tiếp tục huy động liên tục, giống như độc xà thổ tín, ác giao phệ mệnh, chỉ qua một lát, hơn hai mươi đệ tử Huyễn Kiếm môn đều ngã xuống trong bụi bặm.
Vân Dương vẫn ung dung, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lực chú ý của hắn lại không đặt lên người Hồ Tiểu Phàm, bởi vì thực lực tu vi tâm cảnh hiện tại của Hồ Tiểu Phàm đều hơn xa đệ tử Huyễn Kiếm môn, trận chiến này hoàn toàn không có gì phải lo nghĩ, căn bản không cần phỉa chú ý, ánh mắt của hắn lại nhìn lên người các đệ tử không tham chiến trong phe mình, trong chín đệ tử còn lại, có vài người lộ ra gương mặt không đành lòng.
Đám người Tôn Minh Tú cùng Bạch Dạ Hành Hồ Tiểu Phàm Lộ Trường Mạn, thần thái trên mặt đều bình thường, làm như không nhìn thấy máy chảy đầy đất.
Tôn Minh Tú đứng bên cạnh Vân Tú Tâm, nói:
- Đại sư tỷ, ngươi cảm thấy, những người này có nên giết hay không?
Vân Tú Tâm do dự một chút, nói:
- Có thể giết.
Tôn Minh Tú mỉm cười, nói:
- Có thể giết? Tại sao chỉ có thể giết, không nên là không nên, giết là nên giết, nhất định phải giết! Bởi vì... Nếu hôm nay đổi vị trí, chỉ cần bên ta yếu hơn, tình cảnh này sẽ đổi thành chúng ta, chẳng lẽ đại sư tỷ ngươi còn tưởng rằng chỉ cần chúng ta giao cái gọi là tiền mãi lộ, đối phương sẽ buông tha chúng ta sao? Sai, bọn chúng tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ người nào của chúng ta. Bởi vì bọn chúng cần đầu của chúng ta để chứng minh bọn chúng không kém hơn những đệ tử hạt giống trong môn phái.
Ánh mắt Vân Tú Tâm biến thành sắc bén, nói:
- Không sai, là ta sai lầm.
- Cho nên, thời điểm chúng ta nhìn thấy bên yếu thế bị tàn sát sẽ sinh ra ý nghĩ không đành lòng, đây là chuyện thường tình, cũng là phản ứng bình thường của người bình thường. Nhưng khi chúng ta sinh ra lòng trắc ẩn, nhất định phải suy nghĩ, nếu đám người yếu này biến thành cường giả, thời điểm người yếu hơn đối mặt với bọn chúng sẽ là cục diện tàn nhẫn cỡ nào.
Giọng nói của Tôn Minh Tú rất ôn hòa, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết.
Vân Tú Tâm chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, đa tạ chỉ điểm.
Vân Dương mắt thấy Vân Tú Tâm có thu hoạch, tâm cảnh càng xu thế viên mãn, hắn khẽ gật đầu, tranh thủ thời gian cảm thụ một chút, phát hiện Hồ Tiểu Phàm giết chết đệ tử Huyễn Kiếm môn, không ngừng thu nhân quả chi khí không nhiều, nhưng thịt châu chấu ít cũng là thịt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó vẫy tay:
- Minh Tú, ngươi qua đây.
Tôn Minh Tú đi tới, kính cẩn nói:
- Chưởng môn Thủ Tôn.
Vân Dương gật đầu, nói:
- Dọc theo con đường này, ta thấy ngươi bao giờ cũng ở bên cạnh Vân Tú Tâm, cũng giảng giải chuyện giang hồ cho nàng biết... Cử động lần này bởi vì cái gì?
Tôn Minh Tú ngây ra một lúc, nửa ngày đều không có nói ra lời.
Vân Dương nụ cười nhạt nói:
- Cách đối nhân xử thế của ngươi chu toàn, cá tính chính khí rộng rãi, nói ra tất trúng, ngươi làm như thế, tất nhiên có lý do của ngươi, ta muốn ngươi to gan nói ra, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
Tôn Minh Tú hít một hơi, thấp giọng nói:
- Đệ tử có ý nghĩ của mình.
- Nói một chút.
Đáy mắt Vân Dương mang theo ý cổ vũ.
Sử Vô Trần vung tay lên, bố trí huyền khí kết giới, ngăn cách bên ngoài nghe thấy.
- Đệ tử trong khoảng thời gian này đến nay, đem hết khả năng cố gắng tu luyện, từ đầu đến cuối không dám có nửa điểm lười biếng sơ sẩy. Tự cho là có thể làm gương mẫu cho các sư đệ sư muội. Nhưng sự thật chứng minh, năng lực đệ tử còn không đủ. Chí ít không đạt tới trình độ thủ tịch đại đệ tử của Cửu Tôn phủ.
Trên mặt Tôn Minh Tú có phần đắng chát, lại thản nhiên nói ra:
- Môn hạ đệ tử Cửu Tôn phủ, cần một nhân vật thủ lĩnh lãnh đạo đệ tử. Mà bây giờ Tú Tâm đã đạt đến độ cao này, với tâm tính tư chất và thành tựu cá nhân của Tú Tâm, nhìn khắp toàn bộ sơ đại đệ tử Cửu Tôn phủ, cho dù là đệ tử hay Bạch Dạ Hành hoặc những người khác, cả đời đều khó có thể vượt qua.
- Hoặc là phải nói như thế này, thời điểm Tú Tâm đăng lâm vị trí đứng đầu thập đại đệ tử, nàng đã vĩnh viễn đứng vững ở vị trí thủ tịch đại đệ tử bản môn, trở thành lãnh tụ mới mà các đệ tử không thể thay thế.
- Nhưng một nhân vật thủ lĩnh hợp cách, không phải dừng thực lực mạnh mẽ không người nào sánh bằng là đủ, lấy Tú Tâm mà nói, nhược điểm trước mắt của nàng chính là lịch luyện tâm tính và kinh nghiệm giang hồ không đủ. Thế nhưng thủ tịch đại đệ tử lại nhất định phải biết những chuyện này, mới có thể giảm bớt tổn thất và tránh các sư đệ sư muội đi đường quanh co.
- Căn cứ vào điểm này, đệ tử muốn mang kinh nghiệm bản thân, dốc túi truyền thụ tất cả, để Tú Tâm sư muội, có thể sớm hơn... Hoặc là nói, càng thâm nhập, hiểu rõ, đồng thời minh bạch.
- Đây chính là trách nhiệm của đệ tử.
Tôn Minh Tú cười thản nhiên:
- Cho nên, đệ tử mới lắm mồm nói vài câu trên đường đi. Không có ý gì khác, mà Tú Tâm cũng không chê ta lải nhải, biết nghe lời phải.
Gương mặt Sử Vô Trần vui mừng đứng bên cạnh, sau khi vui mừng còn có vài phần khí sắc tốt.
Vân Dương nghĩ nghĩ, nói:
- Minh Tú, nếu dựa theo ngươi tính toán, về sau trong môn phái Cửu Tôn phủ chúng ta, ngươi nên đảm đương nhân vật như thế nào?
Tôn Minh Tú vừa nghe lời ấy thì ngây dại, lập tức lâm vào suy nghĩ, im lặng nửa ngày.
Sau một hồi lâu mới nói:
- Đệ tử... Đệ tử sau này định vị, thật sự chưa từng suy nghĩ nghiêm túc. Chỉ nghĩ... Có thể phối hợp các sư tôn... Phối hợp sư tỷ sư huynh, dùng tất cả khả năng phát dương quang đại Cửu Tôn phủ, thủ hộ tất cả các sư đệ sư muội trong môn phái, đệ tử cũng cảm giác đời này viên mãn.
Vân Dương nói:
- Tại sao lại có ý nghĩ này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.