Chương trước
Chương sau
Hổ Tiểu Phàm nói chính là sự thật, mặc dù Vân Tú Tâm chiếm vị trí đầu trong thi đấu, nhưng nói đến tu vi huyền khí cá nhân, trong sơ đại đệ tử Cửu Tôn phủ vẫn lấy Tôn Minh Tú cao nhất, Tôn Minh Tú có thể phát hiện ra, Vân Tú Tâm chưa hẳn có thể dò xét ra được.
Hồ Tiểu Phàm ở bên cạnh mỉm cười xấu xa, nói:
- Đại sư tỷ, khóe mắt của ngươi có rỉ.
- Bản đại sư tỷ biết, không cần ngươi nhắc nhở, chuyện bé xé ra to.
Vân Tú Tâm đã ẩn ẩn tạo thành thói quen với lời nhắc nhở, vẫn dựa theo bản năng ứng tiếng trả lời, cũng lập tức tỉnh ngộ, không có trách cứ Hồ Tiểu Phàm, vội vàng đưa tay vuốt một cái, lại móc ra một tấm gương nhỏ soi mặt, lúc này mới giận tím mặt:
- Hồ Tiểu Phàm! Bại hoại ngứa da đúng không!
Hồ Tiểu Phàm vô tội:
- Vừa rồi rõ ràng là thật, vừa rồi ngươi đã lau đi, không tin ngươi hỏi Lộ Trường Mạn đi.
Lời còn chưa dứt, một ánh mắt hung ác đầy ý cảnh cáo nhìn lên người Lộ Trường Mạn.
Lộ Trường Mạn làm như không thấy, thành thành thật thật đáp lại nói:
- Không có, Hồ Tiểu Phàm lừa gạt ngươi đấy.
Hồ Tiểu Phàm hét lớn một tiếng:
- Ngươi dám bán ta, có phải ngứa da hay không!
Vân Tú Tâm hét lớn một tiếng:
- Hồ Tiểu Phàm, ngươi dám gạt ta, ngươi mới ngứa da!
Tôn Minh Tú bên cạnh cau mày khó chịu, vốn định giảng giải một ít tri thức giang hồ cho các đồng môn biết, nhưng đám người này lại khẩn trương và hưng phấn quá mức, căn bản không nghe lọt.
Bạch Dạ Hành bên cạnh mỉm cười, lặng lẽ nói:
- Tôn sư đệ, những tình huống này... Nghe người ta nói, nhiều nhất chỉ hiểu rõ đại khái một chút, chính mình không có tự mình trải qua, khó mà cảnh giác. Chúng ta đến lúc đó trông nom nhiều một chút mới được, không cần nóng lòng nhất thời, nóng lòng cầu thành, dục tốc bất đạt.
Tôn Minh Tú xấu hổ:
- Không sai không sai, có lý có lý.
Lâm Tiểu Nhu nghiêm túc đứng bên cạnh Bạch Dạ Hành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc và sùng kính.
- Bạch sư huynh, chúng ta bây giờ được tính là hành tẩu giang hồ đúng không?
- Xem như vậy đi. Có điều, còn không hoàn toàn như thế, chờ tới khi nào, chúng ta không có đi theo sư phụ sư thúc, chính mình đơn độc đi ra làm nhiệm vụ, hoặc là thời điểm xuất ngoại du lịch, mới xem như hành tẩu giang hồ chân chính.
Bạch Dạ Hành nói:
- Hiện tại, nên tính là đi mở rộng tầm mắt.
Lâm Tiểu Nhu liên tục gật đầu:
- Bạch sư huynh, chờ đến khi hành tẩu giang hồ thật sự, ta vẫn hành tẩu sau lưng ngươi, có được hay không.
Bạch Dạ Hành cưng chiều:
- Tốt, một lời đã định.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Nhu nở nụ cười như hoa.
Vân Tú Tâm bĩu môi, nói thầm một tiếng:
- Hừ, tuổi còn nhỏ mà chỉ thích nói chuyện yêu đương, quả là bại hoại môn phong. Bản đại sư tỷ nhìn không quen. Hồ Tiểu Phàm, ngươi đi đánh Bạch Dạ Hành một trận.
- Cái gì?
Hồ Tiểu Phàm lập tức khổ sở:
- Ta không đánh lại hắn, ngươi tự mình lên đi...
Trình Giai Giai ở một bên bĩu môi, nhỏ giọng:
- Bạch Dạ Hành có cái gì tốt... Kém xa sư tôn...
Đôi mắt Vân Tú Tâm trở nên nguy hiểm, răng mèo lộ ra:
- Giai Giai à, tư tưởng của ngươi rất nguy hiểm đấy.
Gương mặt xinh đẹp của Trình Giai Giai đỏ bừng:
- Ngươi suy nghĩ lung tung cái gì thế! Sư phụ dáng dấp đẹp trai, khí chất tiêu sái, ổn trọng, mỗi nụ cười đều siêu trần thoát tục, như thần linh trên mây, khí thế cấp độ kia, chẳng lẽ ngươi cảm giác không được sao?
Vân Tú Tâm hừ hừ nói:
- Tốt, khẳng định là tốt, ta sẽ nói cho sư phụ biết.
Trợn mắt lườm một cái, đột nhiên cảm giác, Trình Giai Giai này, có phải ta trước kia che chở nàng quá tốt hay không.. Lại dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo kia.
Quả thực là... Hừ!
Sư phụ đương nhiên rất đẹp trai, rất anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nhưng mà loại lời này... Cần ngươi lên tiếng sao?
Đám người Vân Dương đi ở phía trước, một đường đi qua, cước trình cũng không nhanh.
Dù sao Vân Dương cũng mới bước vào Huyền Hoàng giới không lâu, kiến thức về phong thổ Huyền Hoàng giới cũng không hơn đám người Tôn Minh Tú bao nhiêu, đám người Sử Vô Trần và Lạc Lạc giới thiệu phong cảnh địa thế ven đường cho Vân Dương biết.
Mỗi khi Vân Dương đi qua một chỗ, phàm là cảm giác nơi đó có giá trị liền ghi nhớ nơi đó trong đầu, nếu như có đi qua lần nữa, liền có thể nhớ rõ ràng, đây là thói quen bản năng của hắn.
Cho nên dù đi rất nhiều nơi, mặc dù trải qua rất nhiều địa thế, tất cả đều bị hắn ghi nhớ trong đầu.
- Hiện tại đoàn người chúng ta đã đi hơn bốn ngàn dặm. Với cước trình hiện tại để tính toán, nhiều nhất còn có ba ngày, chúng ta sẽ đến nơi cần đến.
Vào ban đêm, Sử Vô Trần xem địa đồ, tính toán lộ trình, hắn đưa ra đáp án rất khẳng định.
- Phía trước chính là trụ sở của Huyễn Kiếm môn. Huyễn Kiếm môn là môn phái xếp hạng thứ bảy trong thập đại hạ phẩm Thiên Vận Kỳ, thực lực không thường.
Lạc Đại Giang cười ha ha, trong ánh mắt lại không có chút ý vui vẻ nào cả.
Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân cũng lộ ra ánh mắt lạnh như băng.
- Huyễn Kiếm môn, chúng ta lúc trước nếm qua không ít thiệt thòi trên thân đám người này.
- Chỉ là tôm tép nhãi nhép, hiện tại không cần để ý tới.
Vân Dương cười ha ha:
- Chờ chúng ta đá bọn chúng ra khỏi cạnh tranh, hoặc là đánh bại đối thủ đánh thắng bọn chúng, đó mới là trừng phạt lớn nhất với bọn chúng. Đến lúc đó sẽ vô cùng thoải mái khi xem vẻ mặt của bọn chúng, không cần nóng lòng nhất thời.
...
Chuyện trên thế gian, thường thường khó mà được như ý người.
Lúc đầu, Cửu Tôn phủ không muốn gây sự với Huyễn Kiếm môn, nhưng người của Huyễn Kiếm môn lại không chịu buông tha bọn họ.
Sáng sớm hôm sau lên đường, đám người Vân Dương mới vừa đi vài chục dặm lộ trình, đột nhiên phía trước xuất hiện một thanh kiếm bay trên không trung, trên không trung tỏa ra quang mang vạn trượng, lóe sáng như kỳ quan.
Sau đó một giọng nói vang lên:
- Phía trước chính là bằng hữu Cửu Tôn phủ?
Sử Vô Trần cất giọng nói:
- Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?
Giọng nói kia lạnh lùng nói ra:
- Tại hạ là người Huyễn Kiếm môn, chưởng môn sư thúc lúc này đã đi Ngũ Trọng Thiên, không ở chỗ này, người bên dưới không dám phá hư quy củ, nguyên bản Cửu Tôn phủ các ngươi chưa từng xuất hiện, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ đi vòng qua...
Hắn lạnh lùng cười cười:
- Thật tình không biết phải nói thế nào, các ngươi thật ung dung, hoặc là các ngươi đánh chủ ý muốn đưa chiến lực tinh nhuệ sớm tới Thiên Vận Kỳ. Hiện tại tính toán bị phá vỡ, không cần nói chuyện khác, nếu đi tới từ nơi này, vậy phải biết quy củ, đưa tiền mãi lộ trước mới được đi qua!
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Tuyệt đối không nên cho rằng ta khi dễ các ngươi, bằng Cửu Tôn phủ các ngươi còn không có tư cách kia.
Sử Vô Trần cười lạnh:
- Huyễn Kiếm môn, lúc nào biến thành giặc cướp cản đường ăn cướp rồi? Há miệng ngậm miệng tiền mãi lộ? Tại sao lúc trước lão tử không nghe nói qua?
Người kia lạnh lùng nói:
- Chẳng phải ngươi bây giờ đã nghe nói rồi sao.
Hắn huýt một tiếng, quát:
- Các huynh đệ, đi ra xem đại nhân vật đi Ngũ Trọng Thiên cướp đoạt Thiên Vận Kỳ này! Nhìn xem tu vi chúng ta có xứng ngăn cản thu tiền mãi lộ của các đại nhân đi Ngũ Trọng Thiên hay không!
Còn chưa dứt lời, tiếng bước chân đã vang lên.
Từng người áo xanh, tất cả đều dùng gương mặt lạnh lùng đi tới.
Bên trong có một thiếu niên đang khoanh tay, trên mặt còn nở nụ cười mỉa mai:
- Đã sớm nghe nói qua có môn phái mới sáng lập gọi là Cửu Tôn phủ cái gì đó, cái tên nghe rất khốc, ha ha, ban đầu còn tưởng là tổ hợp làm người ta phải giật mình khiếp sợ, bây giờ mới biết, chẳng qua là một đám đá mài đao, tụ tập với nhau tự biên tự diễn mà thôi.
- Cửu Tôn phủ? Ha ha, ta thấy trực tiếp gọi là Phế Vật đường mới đúng, ha ha ha, buồn cười, buồn cười!
Một người khác bắt đầu cất tiếng kêu gào trào phúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.