Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lạc Đại Giang ảm đạm, trầm ngâm nói:
- Lão đại có biết việc này, đương nhiên cũng biết địa vị của nàng trong môn phái như thế nào, nàng chính là đệ tử hạt giống của Phượng Minh môn. Tu vi thật sự còn trên ta... Điểm này chỉ là việc phụ, ta cũng không phải loại người hẹp hòi không cho phép nữ nhân của mình mạnh hơn mình, thế nhưng Ngọc Lý Đao Cam Thiên Nhan sư phụ của Lạc Lạc... Nàng chính là cường giả đỉnh cấp chỉ dưới chưởng môn của Phượng Minh môn, trước giờ chưa từng xem trọng ta và Lạc Lạc có thể ở cùng với nhau. Càng không cho phép ta cùng Lạc Lạc thành thân. Nếu chỉ có hai người chúng ta, chúng ta thành thân thì thành thân, cho dù về sau lưu lạc thiên nhai phiêu bạt hồng trần thì như thế nào? Nhưng ta cùng Lạc Lạc hiện tại không phải người cô đơn, cho dù thật thành thân, như vậy sẽ rước lấy lửa giận từ Phượng Minh môn, toàn bộ Cửu Tôn phủ cũng bị liên lụy vào.
Ánh mắt Vân Dương sáng lên, ngạc nhiên nói:
- Không đến mức như thế, hai người các ngươi thật sự yêu nhau, nếu sư tôn Lạc Lạc vì tốt cho Lạc Lạc, sẽ nghĩ tới cảm nhận của Lạc Lạc, tôn trọng lựa chọn của Lạc Lạc, lui một vạn bước mà nói, Cửu Tôn phủ ngoại trừ là quê hương của đệ tử chúng ta, càng là gia viên của mỗi người, cái gọi là lửa giận và bị liên lụy gì đó, chỉ là khách khí mà thôi!
- Lão đại... Thời gian ngươi tới Huyền Hoàng giới quá ngắn, ngươi biết quá ít thế lực tông môn tại Huyền Hoàng giới, phàm là đệ tử hạt giống của đại tông môn, từ trước tới nay khó có quyền tự chủ trong hôn sự, cái gọi là chuyện vui hai mái hiên nhà, tất cả đều nằm trong suy tính của cao tầng tông môn, không thể bởi vì một mối hôn sự mà tổn thất một đệ tử hạt giống, đối với tông môn trung phẩm mà nói, căn bản không có khả năng tiếp nhận thậm chí đó còn là khiêu chiến giới hạn thấp nhất của nó, làm sao có thể khoan nhượng.
Lạc Đại Giang cười khổ:
- Ta thật không có khách khí, thật sự là Cửu Tôn phủ chúng ta, hiện tại còn không chịu đựng nổi lửa giận đến từ đại tông môn như Phượng Minh môn.
Giang Lạc Lạc chỉ có thể thở dài, sắc mặt càng biến thành khó nhìn, hiếm thấy nàng không lên tiếng phản bác.
Bởi vì Giang Lạc Lạc hiểu rõ Lạc Đại Giang nói không sai chút nào, tất cả đều là mấu chốt của vấn đề.
Trên thực tế, Lạc Đại Giang nói tới những việc này, cũng là chuyện Giang Lạc Lạc lo lắng nhất.
Nếu bởi vì hôn sự của hai người mà dẫn đến Cửu Tôn phủ bị hủy diệt... Giang Lạc Lạc sẽ tự trách, cho dù còn có ngày sau hay không, mặc dù còn sống, nàng vẫn không thể tha thứ cho mình. Huống chi còn có Lạc Đại Giang càng trọng tình trọng nghĩa?
Chuyện này làm sao bây giờ, đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, vừa đi đường, vừa nói:
- Hai người các ngươi cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết là tốt rồi. Cuộc chiến Thiên Vận Kỳ lần này, Phượng Minh môn với tư cách tông môn top ba Thiên Vận Kỳ trung phẩm, không có khả năng không có mặt. Đến lúc đó, ta đi nói việc này với sư phụ của ngươi. Ta nghĩ bọn họ cũng nguyện ý cho chưởng môn môn phái tân tấn Thiên Vận Kỳ như ta một ít mặt mũi.
Bên cạnh, Sử Vô Trần cười cười, nói:
- Nếu Phượng Minh môn không cho lão đại mặt mũi thì sao?
Sử Vô Trần nói bóng gió rất rõ ràng, chớ nói Cửu Tôn phủ bây giờ còn chưa thu hoạch được Thiên Vận Kỳ, cho dù thật thu được Thiên Vận Kỳ, tương lai cũng chưa chắc lạc quan, dù sao Cửu Tôn phủ sáng lập không lâu, hoàn toàn không có uy danh nào, dựa vào cái gì đàm phán với Phượng Minh môn của người ta, chỉ bằng Vân Dương dáng dấp tốt, soái ca hay sao?
Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:
- Nếu Phượng Minh môn thức thời, không làm khó dễ các ngươi thì cũng thôi đi. Cửu Tôn phủ chúng ta có qua có lại, tất cả sính lễ đều tăng thêm một phần. Tương lai bọn họ sẽ biết, cùng kết thông gia với Cửu Tôn phủ chính là Phượng Minh môn bọn họ trèo cao!
- Có điều nói đi phải nói lại, nếu bọn họ thật không cho mặt mũi, thà rằng lãng phí hạnh phúc cả đời của đệ tử... Như vậy không cần phải nói nhiều làm gì, mọi người cần phải bỏ thêm chút sức vào việc này.
Nhậm Khinh Cuồng nghe vậy liền nở nụ cười âm trầm:
- Bọn họ không nể mặt mũi... Tốt lắm! Năm đó, bằng mọi cách xem chúng ta như đá mài đao đã đủ nhục nhã, việc này chưa từng thiếu một phần của Phượng Minh môn. Bọn họ đáp ứng hôn sự, mọi người không có ý nhắc lại chuyện xưa, xem như việc bực mình lưu trong lòng, cũng như cho Đại Giang mặt mũi, cho đệ muội chúng ta mặt mũi, nhưng nếu như không thức thời... Hắc hắc, không thể nói trước cần phải tính toán nợ cũ năm xưa một lần.
Giang Lạc Lạc nhấp nháy bờ mi thanh tú, nói:
- Các ngươi không cần giương cung bạt kiếm như thế, bình thường sư phụ là người hiểu rõ ta nhất, đến lúc đó ta đi cầu lão nhân gia, lão nhân gia nhất định sẽ đồng ý.
Vân Dương thu hồi ánh mắt thâm trầm, bùi ngùi nói:
- Chỉ hi vọng như thế.
Khác biệt với những lão nhân của Cửu Tôn phủ, tất cả thập đại đệ tử đều lần đầu đi theo sư phụ ra ngoài, đồng thời lại gánh vác nhiệm vụ nặng nề như vậy, trong lòng mỗi người đều có cảm giác sứ mệnh, ý thức trách nhiệm, cảm giác vinh quang, cùng cảm giác lo được lo mất, cảm giác như vậy rất mạnh.
Đương nhiên, đáy lòng mỗi người còn cảm thấy hưng phấn một cách khác lạ!
Trong mười người, năm người Tôn Minh Tú Ngọc Thành Hàng Bạch Dạ Hành Đoan Mộc Phong Mộng Thiên Sơn hơi lớn tuổi, ít nhiều vẫn có chút cẩn thận. cùng một ít kinh nghiệm giang hồ.
Mặt khác đám người như Vân Tú Tâm Trình Giai Giai Lâm Tiểu Nhu Lộ Trường Mạn có thể nói là thái điểu mới ra đời lần đầu.
Chỉ riêng lịch duyệt giang hồ, mặc dù Hồ Tiểu Phàm còn nhỏ tuổi, nhưng hắn lại không chỉ một lần nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của Trần Thế Gian, có thể nói lịch duyệt của hắn phong phú hơn các đệ tử khác.
Cũng bởi vì trải nghiệm của hắn khi còn nhỏ, cho nên tâm cảnh của hắn vượt xa những người khác, nhưng hắn càng thêm mẫn cảm, ngoại trừ sư phụ sư thúc Cửu Tôn phủ, cùng sư huynh đệ tỷ muội đồng môn của mình còn có thể làm cho hắn tín nhiệm ra, những người khác, cho dù là đám người Tôn Minh Tú cùng thuộc một môn phái, Hồ Tiểu Phàm cũng không phải rất tín nhiệm.
Đương nhiên, mặc dù hắn nhìn thấy không ít lòng người, nhưng hắn cũng chưa nhìn thấy nhiều phong quang sơn hà tráng lệ. Cho nên ở phương diện này, hắn cũng không khác gì các đệ tử khác.
Vân Tú Tâm lộ ra gương mặt căng thẳng đi ở trước nhất.
- Đại sư tỷ, toà núi cao phía trước này, nhìn rừng sâu núi thẳm, nếu không phải có cường nhân chiếm cứ, như vậy cũng có Huyền thú hoặc là Yêu thú tồn tại, lần này chúng ta đi theo các sư phụ sư thúc ra ngoài, có thể không cần quan tâm, nhưng lần sau tự mình đi ra lịch luyện, gặp được chỗ như vậy, tốt nhất cần phải đi đường vòng. Để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.
Tôn Minh Tú khẽ nói ra.
- Bản đại sư tỷ biết việc này.
Vân Tú Tâm nâng cằm nhỏ lên, cố gắng đè ép cảm giác đắc ý phía sau xưng hô “Đại sư tỷ” trở về.
- Ừm, hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất chính là mắt nhìn bốn đường tai nghe tám hướng, ví nhự như bên cạnh chúng ta, bên trong rừng rậm hai bên đều có Huyền thú cao giai mai phục, bởi vì e ngại lực lượng cường đại của chúng ta cho nên mới không lộ diện, trên đoạn đường đi qua, ta đã cảm ứng được, ven đường ít nhất có mười mấy con, cần phải cẩn thận hơn mới tốt...
Tôn Minh Tú nhắc nhở.
- A? Ở đâu ở đâu?
Vân Tú Tâm vội vàng quay đầu nhìn, lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Bản đại sư tỷ biết, ngươi cho rằng ta không biết hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.