Chương trước
Chương sau
Chợt nghe Lạc Đại Giang hừ hừ một tiếng:
- Từ khi làm cái Tam phong chi chủ này, bận tối mặt từ sớm đến muộn, ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có… Lạc Lạc còn đang đợi ta a… ai.
Mấy tên cẩu độc thân khác cùng nhao nhao đưa qua ánh mắt khinh bỉ!
Con mẹ nó, không biết bọn ta ghét nhất mấy chuyện ân ân ái ái sao.
Hai người các ngươi dính nhau còn không đủ? Giang Lạc Lạc trực tiếp ở đệ Tam phong của ngươi, ngươi con mẹ nó còn muốn gì nữa?
- Đại Giang a, không phải là Nhị ca chỉ trích ngươi, các đệ tử cố gắng như vậy, chúng ta là sư phụ, sao có thể cả ngày nhàn hạ, hiện tại không phải là lúc nói tới nữ nhi thường tinh a.
Sử Vô Trần nói:
- Đặc huấn còn đó, bản Nhị ca muốn trở về nghỉ ngơi cho đủ, rạng ráng mai còn phải tiếp tục đặc huấn a!
- Đúng vậy, chúng ta về nghỉ ngơi.
Lan Nhược Quân khoanh tay, ngửa đầu lung lay bước trở về:
- Không có tâm trạng, càng không hứng thú nghe các ngươi trang bức…
Tâm tình của hai người Lan Nhược Quân, Thạch Bất Giai không được tốt lắm, bọn hắn vốn cũng có đệ tử chen chân trong thập đại đệ tử, thế nhưng sau lần này, đồng loạt bị đánh rớt.
Thập đại đệ tử hiện tại, duy chỉ có hai người bọn hắn là không có chân nào, tâm tình có thể tốt mới là lạ.

Mười ngày sau đó, cửu phong luận võ. Tôn Minh Tú lần nữa hiểm hiểm bảo vệ vị trí thủ tịch, Bạch Dạ Hành triệt để ngồi vững vị trí thứ hai, thế nhưng Ngọc Thanh Hằng lại bị Vân Tú Tâm chém ngã ngựa, trượt khỏi ba vị trí đầu.
Thậm chí, tu vi của Vân Tú Tâm hiện chỉ còn chênh lệch cực nhỏ với Bạch Dạ Hành, cơ hồ có thể nói là sàn sàn nhau, sai kém không là mấy.
Kỳ thực, chênh lệch giữa Bạch Dạ Hành cùng Tôn Minh Tú cũng chỉ như vậy, hiện tại, hoàn có thể nói, ba hạng đầu đều cùng một cấp độ.
Mà Hồ Tiểu Phàm thì thành công tử hạng mười nhảy tới hạng tám, hiển nhiên tiến bộ tương đối khả quan.
Mà người tinh tiến còn có Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu, hai người bọn hắn dù còn chưa đưa thân vào hàng thập đại, nhưng cũng đã tới sát biên giới, lần lượt giữ vị trí mười một cùng mười hai, Lâm Tiểu Nhu gắt gao bám sát Trình Giai Giai, mặc dù kém một đường, như vẫn không chịu buông lỏng. Thứ tự của Lộ Trường Mạn cũng có tăng trưởng, trước mắt xếp thứ mười lăm.
Chúng đệ tử từ cao xuống thấp, vô luận là tiến hạng hay lui bước, tất cả đều vẫn không ngừng cắn răng liều mạng tu luyện, hiện tại bọn hắn tu luyện, không chỉ dừng lại ở linh khí nồng đậm của Cửu Tôn phủ, mà linh ngọc vốn không nỡ dùng, cũng không keo kiệt mà lấy ra phụ trợ.
Mà đan dược bình thường coi như trân bảo, không chịu tùy tiện lấy ra dùng, giờ cùng từng bình từng bình dốc vào miệng.
Nhất là người may mắn được dùng Tẩy Tủy quả như Hồ Tiểu Phàm! Hoàn toàn không cần để ý tới tác dụng phụ!
Đối mặt với tình huống này, tiểu mập mạp Tiền Đa Đa càng thêm khóc không ra nước mắt.
Vừa mới dùng lượng lớn linh ngọc mua Giải Độc Đan, trong thời gian ngắn ngủi đã lại tiêu hao non nửa, trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ còn chưa bắt đầu, giờ con mẹ nó là thế nào đây?!
Hiếp người quá đáng a!
Đảo mắt liền đến lần luận võ tiếp theo.
Hiện trên dưới Cửu Tôn phủ, cơ bản đều chú ý vào mấy người… Tôn Minh Tú, Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành, Hồ Tiểu Phàm!
Hồ Tiểu Phàm vừa đưa thân vào thập đại không lâu đã được chú ý, nguyên nhân cũng chính bởi… mọi người đều hứng thú muốn xem, tiểu tử này có thể trùng kích tới mức nào!
Mà đối với ba người Tôn Minh Tú, Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành, lại muốn xem ai sẽ là thủ tịch, là Tôn Minh Tú thành công bảo vệ, hay là Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành thành công đoạt vị?!
Trận chiến giữa ba người, thực sự khí thế hừng hực.
Vân Tú Tâm cường thế xuất chiến, khiêu chiến Bạch Dạ Hành, Bạch Dạ Hành đã sớm biết có trận chiến này, hai người ra tay đánh nhau. Chỉ tiếc đánh tới cuối cùng, hai người hao hết toàn bộ khí lực, song song co quắp nằm trên đất, nhưng vẫn không thể phân ra thắng bại.
Y theo ước định, đánh ngang tay thì thứ hạng vẫn như cũ, cũng chính là Bạch Dạ Hành vẫn thứ hai, Vân Tú Tâm vẫn thứ ba!
Đợi đến khi Bạch Dạ Hành nghỉ ngơi xong, quyết chiến với Tôn Minh Tú, lại là không phân thắng bại!
Vẫn là cảnh tượng hai bên cùng cạn sức, chiến đến sức cùng lực kiệt, không phân thắng bại, Bạch Dạ Hành vẫn chưa thể tiến thêm một bước!
Hai trận ngang tay, sau đó Vân Tú Tâm khiêu chiến Tôn Minh Tú, cuối cùng vẫn là đánh tới hai bên đều không thể nhấc nổi ngón tay, vẫn không thể phân thắng bại!
Nếu luận chiến tích đơn thuần, một vòng này, ba người bất phân cao thấp.
Tình huống này, mấy người Thiên Tàn Thập Tú chinh chiến nửa đời người, cũng chưa từng gặp qua!
Ánh mắt cả đám cùng sáng lên.
Thực lực ba người Tôn Minh Tú thế nào, bọn hắn đã sớm ước định nắm rõ, giữa Tôn Minh Tú, Bạch Dạ Hành cùng Vân Tú Tâm, nếu luận tu vi đơn thuần, vẫn có chia cao thấp, thực sự không phải xếp ngang.
Trong ba người, hiển nhiên lấy Tôn Minh Tú là người có tu vi thâm hậu nhất.
Mà Bạch Dạ Hành, sở trường tâm tư kỳ quỷ, chiêu pháp bất ngờ ngoài ý liệu, tiện tay quấy mây, kỳ năng cực dị, mà Vân Tú Tâm thì lại có ưu thế linh động, chiêu pháp thiên biến vạn hóa.
Tôn Minh Tú đi đường đường chính chính, tuyệt không đi hiểm cầu may, có thể nói là đường hoàng chi lộ, hiển rõ đại khí.
Bạch Dạ Hành thì sở trường quỷ quyệt chi đạo, chiêu pháp ngoài ý liệu, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, động tĩnh vô thường.
Mà Vân Tú Tâm, công thủ linh hoạt, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo linh khí mười phần.
Khiến người nhìn mà than thở.
Có điều quy tắc là quy tắc, ngang tay chính là không thắng, vẫn là Tôn Minh Tú cầm đầu, Bạch Dạ Hành thứ hai, Vân Tú Tâm thứ ba.
Mà trong lần thi đấu này, Hồ Tiểu Phàm lại thành công tiến bước, tiến tới vị trí thứ năm, cuối cùng bị Ngọc Thanh Hằng thứ tư quyết tuyệt trấn áp.
Các sư đệ tư muội phía dưới nắm chặt nắm đấm, trừng lớn tròng mắt, thở dốc vù vù, trong lòng thầm thấy bội phục, nhưng ngoài miệng vẫn không cam tâm, hy vọng đưa thân vào thập đại, thậm chí càng cao hơn.

Lần luận võ thứ ba nhanh chóng tới.
Lần này, Tôn Minh Tú dù không cam tâm, vẫn vị Bạch Dạ Hành chém xuống ngựa. Mà Vân Tú Tâm, chiến tích lại không được như lần trước, không những thua Tôn Minh Tú, lại tiếp tục thua Bạch Dạ Hành, tiếp tục dừng ở vị trí thư ba.
Hồ Tiểu Phàm cũng không thể tiến thêm một bước, có điều lần này đã có thể chiến bất phân thắng bại với Ngọc Thanh Hằng, cuối cùng cả hai cùng kiệt sức đo đất, thở không ra hơi.
Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu vẫn cùng nhau tịnh tiến, cường thế xông vào top mười, một người thứ chín, một người thứ mười, vẫn là Trình Giai Giai cao hơn một chút.
Lộ Trường Mạn cũng có tiến bộ, xếp tới thứ mười hai, cơ hồ đã cắn sát đuôi thập đại.
Đến lần này, danh sách thập đại so với những ngày đầu, cơ hồ đã đổi mất một nửa!
Có thể nói là biến hóa long trời lở đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.