Sau một phen giải hoặc của Đổng Tề Thiên ngày đó, hai chữ khẩn trương như hoàn toàn biến mất khỏi từ điển của Vân Dương, cả ngày treo một nụ cười ấm áp!
Việc này, khiến Đổng Tề Thiên buồn bực không nhẹ.
Không phải ta đã nói rồi sao, đáng ra phải khẩn trương mới đúng chứ?
Nhưng… thế nào mà lại càng thêm buông lỏng như thế?
Trái tim ngươi phải lớn bao nhiêu a?
Mặc dù nụ cười ấm áp phối với với gương mặt tuấn tú này nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng có chút quá không hợp.
Vân Tôn đại nhân rất chú tâm dạy bảo đệ tử.
Sau đó hắn phát hiện, mặc dù chỉ có mười mấy người, thế nhưng… vấn đề thực không ít.
Sau khi Vân Tú Tâm được hắn giao quyền lực, mỗi ngày đều có chuyện đến đâm thọc.
Mỗi lần nhìn thấy nha đầu này lén lút ngoài cửa, đôi mắt nhỏ như châu chớp chuyển, Vân Dương liền muốn đau đầu.
- Sự phụ, ai ai không nghe lời…
- Sự phụ, người kia luyện công không tích cực…
- Sư phụ… ai ai nắm bím tóc của sư muội, kết quả đánh nhau…
Vân Dương thực sự vô cùng hối hận khi giao quyền lực cho tiểu nha đầu này.
Phiền chết ta mất thôi.
Ví như hiện tại.
- Sư phụ, Hồ Tiểu Phàm lại đánh Lộ Trường Mạn…
Vân Tú Tâm lấm la lấm lét đến cáo trạng.
- Lần này lại là vì cái gì?
Vân Dương vuốt vuốt mi tâm, nụ cười thường trực biến mất không thấy.
- Lần này là do… trang phục của Lộ Trường Mạn, Hồ Tiểu Phàm chê hắn mặc đồ da thú, mà không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213166/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.