Đổng lão không chút che giấu vẻ ước ao ghen tị.
Mẹ nó, chuyện tốt như thế sao lão tử không được gặp cơ chứ, nếu lão tử có Tiên Thiên Linh Tủy, muốn vô địch thế này cũng chỉ là chuyện trong tầm mắt! Cho dù là Thánh Tâm điện, lão phu cũng có thể đánh sập!
Thế mà hiện tại, lại cho một tiểu bối tu vi nông cạn như thế hưởng dụng, thực đúng là phí của trời a!
- Trước kia khi lão phu xông xáo giang hồ, vì một gốc linh dược mà không ít lần sống mái với người ta, thường thường dùng hết cả mưu trí sức lực cũng khó có thể đắc thủ… thế mà tiểu tử chưa ráo máu đầu này… lại vừa đi ị vừa ăn được đồ tốt như thế…
- Thứ kia, chí ít cũng phải có sáu ngàn năm mới có thể hiện một khắc đồng hồ a…
Đổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn trời, sầu thảm tới cực điểm.
Thực sự như muốn hỏi một tiếng: Thương thiên a, ngươi có ý gì? Chà đạp người khác sao?!
Mặc dù biết rõ lúc này không thể cười càng không nên cười, nhưng Vân Dương vẫn không thể ngăn được xúc động muốn cười vang thành tiếng.
Thực sự, lão quỷ mấy ngàn năm tuổi như Đổng Tề Thiên, thế mà lại vì việc này mà u oán như vậy…
- Khụ khụ!
Vân Dương an ủi:
- Đổng lão a, mỗi người đều có duyên phận của mình, kỳ thực coi như môn hạ để tử có được chút cơ duyên, ngài là bề trên, cần gì u oán như vậy…
U oán?
Tiểu tử ngươi nói cái gì? Ta u oán? Ta u oán bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213162/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.